Chạng vạng mồng năm tháng ba, trời đột nhiên hạ tuyết.
Tuyết trộn lẫn với nước mưa, rơi trên mặt đất đều là một mảnh lầy lội, không thấy màu trắng xoá lúc tân niên.
“Sư phụ, năm nay mưa to, dân chúng chắc chắn bội thu.” Tô Bách Lâm nhìn mưa tuyết rơi tí tách ngoài cửa sổ, không khỏi cảm khái.
Hắn gầy rất nhiều, sau khi hoàn bại trước Dung Văn Thanh, hắn phải đối mặt vô số chửi bới oán trách từ văn nhân và bạn học cũ, khiến tính tình nóng nảy của hắn tiêu tán không ít.
Thịnh Tuyên Hoa vui mừng vuốt ve râu dài, tâm tính đệ tử này của hắn, đã rộng lớn đến mức hắn cũng không ngờ.
“Con quan tâm dân tình như thế, về sau sẽ là một vị quan tốt.” Thịnh Tuyên Hoa uống một ngụm trà, nhớ tới một lần hàn huyên, nét yên vui trên mặt liền biến mất, lưu lại vài phần chua xót. “Nếu sư thúc của con còn sống, nhìn thấy bộ dáng hiện giờ của con, chắc hẳn sẽ rất cao hứng.”
“Sư thúc hắn...” Nhớ tới sư thúc tráng niên mất sớm, Tô Bách Lâm cúi đầu, ký ức của hắn đối với sư thúc không nhiều lắm, chỉ nhớ mang máng, đó là một thanh niên dáng người vĩ ngạn.
Nếu sư thúc còn sống, hẳn là xấp xỉ tuổi sư phụ đi.
Mười năm trước, bọn họ đều là thanh niên, vì ôm ấp nỗi niềm yêu nước, dứt khoát tiến nhập quan trường hỗn loạn. Mười năm sau, chỉ còn lại một người, thậm chí sơ tâm cũng thay đổi.
Thịnh Tuyên Hoa đặt chén trà xuống, hắn nghiêm túc nhìn đệ tử của mình, đây là tâm huyết cả đời ngưng kết mà thành, nếu có thể, hắn hi vọng Tô Bách Lâm có thể tiếp nhận vị trí này, trở thành Tể tướng tiếp theo của Mục quốc.
Hoàn thành mục tiêu chưa ai làm được – diệt trừ sĩ tộc.
“Ngày mai yết bảng, Dung Văn Thanh sẽ là một trong ba người được cưỡi ngựa dạo phố.” Thịnh Tuyên Hoa đột nhiên nói, làm thân thể Tô Bách Lâm cứng đờ.
“Nàng... Là Trạng nguyên?”
Thịnh Tuyên Hoa nhíu mày, đối với phản ứng của Tô Bách Lâm cảm thấy bất mãn. “Còn chưa có xác định, nhưng trong ba người, nhất định sẽ có nàng. Nghĩ xem, có Trưởng công chúa ở bên cạnh bệ hạ, Trạng nguyên chín phần mười sẽ là nàng.”
Tô Bách Lâm trong lòng ngũ vị tạp trần, tưởng mở miệng nói chuyện, nhưng bỗng khựng lại.
Hắn nhớ tới Dung Văn Thanh ở trên Ngọc Hoa Đài ngày ấy, loá mắt như vậy, lời nói không chút lưu tình, châm chọc những người xem thường nữ tử, bao gồm cả hắn.
Nàng cũng dùng thực lực, làm những ai đã coi khinh nàng phải ngậm miệng.
Viện thí thi tập bán ra rồi, một đầu thơ <Thuỷ điệu ca đầu> phủng Dung Văn Thanh lên thần đài, đồng thời cũng giẫm Tô Bách Lâm xuống địa ngục, các văn nhân nghị luận sôi nổi về tài hoa của Dung Văn Thanh, nhất sửa khẩu phong cuồng ngạo dĩ vãng, trở nên khiêm tốn vô cùng.
Có vài văn nhân vì tỏ vẻ sùng bái Dung Văn Thanh, lôi hết tất cả những đệ tử đã từng thi văn với nàng ra, từng người từng người mà vụt roi, trong đó tần suất nhiều nhất, chính là Tô Bách Lâm.
Đã từng là hoàng đô đệ nhất tài tử, đồng thời cũng là đệ tử thân truyền của Tể tướng đương triều, danh khí Tô Bách Lâm đủ lớn, nói đến cũng là sảng khoái.
Được bao nhiêu khen ngợi, thì sẽ chịu bấy nhiêu chửi bới. Những người đó dùng ngôn ngữ ác độc công kích Tô Bách Lâm, cũng dùng ngữ khí nhẹ nhàng chậm rãi nhắc tới Tô Bách Lâm, vì bọn họ không ai lợi hại hơn Tô Bách Lâm.
Ứng Thiên học phủ đều thụ liên luỵ, bị rất nhiều văn nhân khẩu tru bút phạt, danh dự hoàng đô đệ nhất học phủ cũng bởi vì bị Trưởng công chúa điểm mặt phê bình mà hổ thẹn. Rất nhiều học sinh Ứng Thiên học phủ đối với người khởi xướng Tô Bách Lâm, tỏ vẻ phẫn nộ.
Nhưng đây là lỗi của ai? Là Tô Bách Lâm hắn sai sao?
Tô Bách Lâm không hiểu, rõ ràng chỉ là một cuộc thi văn bình thường, vì sao hắn lại rơi vào kết cục ngàn người sở chỉ?
“Tử Tịch, con có từng nghĩ tới, ngày đó, nếu Dung Văn Thanh thua thì sẽ có hậu quả gì không?” Thịnh Tuyên Hoa không đành lòng nhìn Tô Bách Lâm rối rắm hoang mang cả đời, hắn lựa chọn, giúp đệ tử đột phá khốn cảnh.
Tô Bách Lâm ngu ngơ nhìn Thịnh Tuyên Hoa, Dung Văn Thanh thua sẽ có hậu quả gì sao? Nàng chỉ là một nha đầu hương dã, tuy rằng có quan hệ cực tốt với Trưởng công chúa, nhưng nàng vẫn là một đệ tử hàn môn, không có gia tộc chống lưng.
Nếu Dung Văn Thanh thua, hẳn là sẽ giống như vô số văn nhân đã thất bại dưới tay hắn, khăn gói về quê, lại chờ ba năm, chờ tiếng gió qua đi, một lần nữa khảo thí.
Thịnh Tuyên Hoa thở dài, đối với tâm tư trì độn của đệ tử cảm thấy bất đắc dĩ.
“Nàng là nữ tử, con có gặp qua nữ tử nào mười chín còn chưa có hôn ước sao?” Thịnh Tuyên Hoa nhớ tới một nữ tử tài hoa kinh người năm đó, hai mươi năm không đến, người ta đã quên mất bóng hình xinh đẹp thi tài diễm diễm, lực áp chúng văn nhân giống Dung Văn Thanh kia.
Vì cái gì sẽ quên? Đại khái là bởi vì, sau khi lấy chồng, liền không còn viết thơ, thậm chí chết sớm.
Tô Bách Lâm vẫn không hiểu, “Nữ tử lấy chồng sinh con, là quá trình cần thiết phải đi qua, chẳng lẽ nàng bộc lộ tài năng, là có thể không lập gia đình sao? Lấy chồng, sinh con đẻ cái, như thế nào còn toàn tâm toàn ý ra sức vì quốc gia? Sư phụ, cho tới nay nguyên nhân phản đối nữ tử vào triều làm quan, còn không phải là cái này?”
Thịnh Tuyên Hoa nghe xong lời nói dài hơi này, nhắm mắt gật đầu, “Con nói rất đúng, nữ tử trời sinh không bằng nam tử, đây là sự thật không thể chối cãi. Thể lực, tầm mắt, thậm chí là năng lực lựa chọn đại cục, nữ tử đều thua nam tử một bậc. Quan khẩu trên dưới, vì nước vì dân, không phải chức vị nữ tử có thể khống chế.”
“Chỉ là, luôn luôn có một hai nữ tử, không chịu khuất phục người khác.”
Dung Văn Thanh như vậy, Mục Hồng Giác cũng là như vậy.
Thịnh Tuyên Hoa vốn khinh thường nữ tử, chỉ là hắn ở chỗ Hoàng đế, thấy được bài thi của Dung Văn Thanh, giải đáp ba điều sách luận kia. Hắn không thể không thừa nhận, Dung Văn Thanh thật sự không phải nữ tử bình thường.
Tuy chỉ nhỏ hơn Tô Bách Lâm hai ba tuổi, nhưng các tố chất của Dung Văn Thanh, Tô Bách Lâm xác thực không bằng. Thậm chí có thể nói, cả một thế hệ học sinh ngày nay, đều kém hơn nàng.
Trên thế giới này, có thiên tài chân chính.
Tô Bách Lâm vẫn chưa minh bạch, bất quá trong lòng có chút lĩnh ngộ.
Nếu Dung Văn Thanh thua, nàng phải về nhà lấy chồng, đây là hậu quả, là hậu quả mà Dung Văn Thanh không muốn gánh vác.
Thịnh Tuyên Hoa vẫn là khinh thường nữ tử, Dung Văn Thanh ở trong lòng hắn, đã không còn là nữ tử, mà là một quan viên chân chính.
“Năm sau là lễ mừng tứ tuần của bệ hạ, bệ hạ sẽ mở ân khoa, hảo hảo ôn tập điển tịch thánh hiền, lấy một chức Trạng nguyên trở về.”
Cũng may, năm sau mở ân khoa, bằng không Tô Bách Lâm phải đợi thêm ba năm. Vì một Dung Văn Thanh, làm Tô Bách Lâm chờ ba năm, tự hỏi lý trí như Thịnh Tuyên Hoa, sẽ cảm thấy không cam lòng.
Sáng sớm mồng sáu tháng ba, trận mưa tuyết hôm qua làm không khí trở nên thoáng đãng, đường lộ hơi ướt át, thích hợp để giục ngựa.
Phương Bắc cát vàng bay đầy trời, khí hậu ẩm thấp đã là tốt nhất.
Trời còn chưa sáng, ánh mắt mọi người đã tụ tập ngoài hoàng cung, chờ đến giờ Mẹo cũng chính là năm giờ sáng, đại môn hoàng cung mở ra.
Đại môn hoàng cung mở đúng giờ, ba tổng lễ thái giám bước ra, dẫn theo ba nghi trượng đội chỉnh tề, binh phân ba đường, ra ba hướng hoàng đô, tiếp ba thiếu niên hôm nay được cả nước săn đón.
Dung Văn Thanh ngồi ở đại sảnh, không nhanh không chậm uống trà, Đào Liễu và Bao Mạt, một người trong phòng xoay quanh, một người ngoài cửa xoay quanh. Bọn họ hoảng loạn, Dung Văn Thanh càng thêm bình tĩnh.
“Mộc Đầu*! Ngươi có nhìn thấy nghi trượng đội?” Đào Liễu thỉnh thoảng liền đi ra ngoài hỏi Bao Mạt, nghe xong đáp án khiến nàng uể oải.
*đầu gỗ
Bao Mạt đứng ở cửa, cùng một gã môn vệ nói chuyện phiếm, hắn và gã kia đều vướng bận Dung Văn Thanh được hạng mấy, câu cú lộn xộn, không có logic.
“Đến! Đến!” Hai mắt Bao Mạt sáng ngời, hắn thấy được y phục màu xanh lam quen thuộc, đó là y phục của tổng lễ thái giám!
“Đến rồi?” Mới vừa đi tới cửa Đào Liễu cả kinh, theo sau chính là đầy hoan hỉ, nàng xoay người chạy vào đại sảnh, vừa chạy vừa kêu: “Đại nhân! Đại nhân! Đến rồi! Đến rồi!”
Nghe thanh âm của Đào Liễu, các tiểu tư và thị nữ đều là tiếu ý doanh doanh, còn chưa nói gì, cả đại sảnh cũng đã ngập tràn không khí vui mừng.
Bị những người khác cảm nhiễm, Dung Văn Thanh cũng không tự giác gợi lên khoé miệng.
Cớ gì liều mạng bò đến vị trí này? Trừ bỏ Nguyệt Bán yêu cầu, còn không phải là bởi vì được đến nó rồi, có thể thoả mãn tâm tư ham mê hư vinh hay sao?
Được vạn nhân chú mục, vạn nhân kính ngưỡng, cảm giác như vậy, ai không động tâm?
Dùng tư thái cao nhất tiến vào quan trường, mới có thể thực hiện mục đích cuối cùng.
“Chúc mừng Dung trạng nguyên hỉ đăng bảng thủ*! Mau, Dung trạng nguyên mau phủ thêm cẩm y, đội hoa đỏ, cưỡi tuấn mã, chúng ta sẽ đi trước dẫn đường.” Tổng lễ thái giám tiến đến tuyên bố, như cũ là Vương thái giám.
*đứng đầu bảng
Vị thái giám này gọi Vương Mẫn, cùng thái giám Vương Lao bên người Văn Thành đế là anh em bà con. Bí mật này, vẫn là do Mục Hồng Giác nói cho Dung Văn Thanh.
Dung Văn Thanh cũng không nói nhiều, ngôn ngữ gì, đều thua kém đại hồng bao dày cộm!
Nhận hồng bao không riêng gì Vương Mẫn, năm mươi đội viên nghi trượng đội, ai cũng có phần.
Phú túc chi gia* quả nhiên là bất đồng a. Vuốt đại hồng bao thật dày ở trong tay, Vương Mẫn trong lòng cảm khái. Tuy Dung Văn Thanh xuất thân hàn môn, nhưng không phải không có tiền, tưởng thưởng phong phú như vậy, không phải hạng nhất, thì tuyệt đối cũng là hạng ba.
*gia đình giàu có, đầy đủ
Cẩm y thêu hoa đỏ, mây xanh, cùng với chỉ vàng, nền xanh đậm, là quốc sắc thuộc về Mục quốc.
Không thể nói là dễ nhìn, nhưng bề ngoài không trọng yếu, chẳng sợ nó là vải bố, cũng không phải vải bố phổ thông, mà là vải bố tượng trưng cho Trạng nguyên!
Ngồi lên hắc mã, ngực đeo dải hoa đỏ, nghi trượng đội tấu cung nhạc, mọi người thổi sáo gõ trống đi ra ngoài.
Đường hoàng như vậy, tự nhiên đưa tới vô số bá tánh bình dân vây xem.
“Đây là Trạng nguyên năm nay? Tuy diện mạo tuấn lãng, nhưng dáng người quá mức nhỏ yếu.”
“Ngươi ngốc hả? Này hẳn là vị nữ đệ tử kia! Quả nhiên hệt như lời đồn, dung mạo kinh thế, không giống phàm nhân.”
“Ngươi mới ngốc! Mục quốc ta, nữ tử có thể đi thi hồi nào? Còn thi đỗ Trạng nguyên, ngươi nhất định là đang hù ta!”
“Dung án thủ, không đúng, là Dung trạng nguyên! Danh hào Dung trạng nguyên ngươi chưa nghe qua? Cả ngày ôm viện thí thi tập, đọc <Thuỷ điệu ca đầu> của nàng, vậy mà không quen biết nàng? Hơn nữa, nàng đả bại hoàng đô đệ nhất tài tử Tô Bách Lâm, ngươi vậy mà không quen biết nàng?”
“Đợi chút! Dung án thủ không phải nam nhân sao?”
Hai người tiếp tục tranh luận, cũng mặc kệ tranh luận ra sao, Dung Văn Thanh đều chú định danh lưu sử sách. Nàng là người đầu tiên lấy thân phận nữ tử, đoạt được chức vị Trạng nguyên, cũng là Trạng nguyên trẻ tuổi nhất Mục quốc!
Cả tuần gói gọn trong hai chữ CHẠY DEADLINE:'(