Buổi chiều hôm khảo thí, Dung Văn Thanh bỏ chạy đến phủ Trưởng công chúa để gặp Mục Hồng Giác.
Lúc đó Mục Hồng Giác mới cơm nước xong xuôi từ hoàng cung về nhà, không đợi kịp ngồi xuống, đã chợt nghe cung nữ bẩm báo Dung Văn Thanh ở bên ngoài cầu kiến.
“Mau để cho nàng tiến vào! Thanh di, đi lấy hồng trà mà hôm nay phụ hoàng ban thưởng lại đây.” Mục Hồng Giác nghĩ Dung Văn Thanh là tới bàn luận với mình về ba đạo khảo đề hôm nay, trong lòng thầm nghĩ, thật sự hiếm thấy, Bá Du còn có thời điểm gấp gáp nôn nóng như thế.
Nhưng thật ra có vài phần khả ái.
“Rõ.” Thanh di cùng thị nữ kia đồng thời đáp, đi ra cửa rồi, hai người liền chia nhau mà đi.
Thị nữ đi tới cửa, dẫn Dung Văn Thanh vào trong phủ. Nếu là khách nhân bình thường, đại khái có thể chờ ở đại sảnh, tuỳ tiện để đê đẳng thị nữ dẫn qua, nhưng Dung Văn Thanh không phải khách nhân bình thường.
Nàng là bằng hữu tốt nhất của Trưởng công chúa điện hạ.
Thị nữ coi như quen thuộc với Dung Văn Thanh, nàng còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Dung Văn Thanh, lúc ấy Dung Văn Thanh một thân phong trần, bạch mã dưới thân cũng một bộ chật vật không chịu nổi.
Thị nữ hỏi thị vệ trước cửa, nữ tử này là người phương nào, thị vệ nói với nàng, trên bái thiếp viết là Dung Văn Thanh, tự xưng hảo hữu của Công chúa, nói đến bái phỏng Trưởng công chúa điện hạ. Thị nữ nghe xong rất tức giận, lúc đó đã nghĩ đuổi Dung Văn Thanh đi! Muốn cầu kiến Công chúa, không nói phải xông hương tắm rửa, nhưng ít nhất cũng cần phải rửa mặt chải đầu một phen chứ? Bộ dáng không sạch sẽ như vậy, còn muốn gặp Công chúa?
Lại nói, nàng chưa bao giờ nghe Công chúa có hảo hữu nào là tú tài cả! Lại còn là nữ tú tài!
Thị nữ hiện tại nhớ tới đều cảm thấy nghĩ mà sợ, nếu lúc ấy nàng thật sự đuổi Dung Văn Thanh đi, Trưởng công chúa tất nhiên sẽ hung hăng trách phạt nàng, cuộc đời này nàng sẽ không có cơ hội trở thành đại cung nữ bên người Trưởng công chúa.
Cũng may lúc ấy nàng bị phong thái của Dung Văn Thanh mê hoặc, đem đồ Dung Văn Thanh đưa cho, giao cho Công chúa.
“Dung đại nhân hôm nay thần thái sáng láng, bộ dáng có tinh thần như thế, hẳn nhiên sẽ đoạt được danh Trạng nguyên lần này.”
Dung Văn Thanh nghe nói thế, lắc đầu cười: “Nhờ cát ngôn của ngươi, chỉ hy vọng lần này có thể được thứ tự tốt.”
Thị nữ hiểu đây là Dung Văn Thanh khiêm tốn, cũng có ý từ chối nàng lấy lòng. Thị nữ không cam lòng lại khen hai câu: “Dung đại nhân không phải người thường, dáng vẻ như thế, hơn nữa văn thải tuyệt diễm trên hẳn chúng tài tử của hoàng đô, sao có thể tự coi nhẹ mình?”
Dung Văn Thanh mặt mang ý cười, không tiếp lời.
Nàng có thể có quen hệ tốt với Mục Hồng Giác, nhưng không thể có quan hệ tốt với những người bên cạnh Mục Hồng Giác, đây là đạo quân thần.
Giữa nàng và Mục Hồng Giác, nói ra bốn chữ “đạo quân thần” sẽ có vẻ xa lạ, nhưng Dung Văn Thanh phải nói như vậy, làm như vậy. Nàng thật quý trọng tình cảm giữa mình và Mục Hồng Giác, phải cẩn thận duy trì, Mục Hồng Giác là đế vương tương lai, đặc điểm lớn nhất của đế vương, đó là lòng nghi ngờ rất nặng.
Thủ đoạn mà Mục Hồng Giác dùng để duy trì cảm tình là đem mọi nghi ngờ của mình áp chế dưới đáy lòng, trăm phần trăm tín nhiệm Dung Văn Thanh, Dung Văn Thanh không thể cô phụ phần tín nhiệm này, cũng không thể đi thương tổn.
Tình cảm là thứ kiên cường nhất và cũng là thứ yếu ớt nhất, nó kiên cường hơn vô số sự vật trên thế gian, nó có thể kháng trụ sự ăn mòn của thời gian, thậm chí theo thời gian mà càng ngày càng sâu đậm. Nó yếu ớt nhất, là vì nó không thể chịu nổi chút công kích nào đến từ thứ tình cảm khác.
Bước vào chốn quan trường phức tạp rắc rối, có một số việc cần phải chú ý!
Khi Dung Văn Thanh tiến vào đại đường liền nhìn thấy Mục Hồng Giác đang ngồi chỗ kia tự tay pha trà.
Lại nói, nàng tới chỗ này nhiều lần như vậy, chỉ cần Mục Hồng Giác ở nhà, như thế trà mà Dung Văn Thanh uống liền nhất định là do Mục Hồng Giác tự tay pha nước nấu trà cho nàng. Đãi ngộ này cũng không phải người bình thường có thể hưởng thụ.
Mãi cho đến khi Dung Văn Thanh ngồi trên ghế, Mục Hồng Giác cũng không ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái. Dung Văn Thanh nhăn mày, cảm giác Ngọc Giác hôm nay không quá nhiệt tình, là xảy ra chuyện gì không tốt sao?
Dung Văn Thanh cẩn thận quan sát biểu tình của Mục Hồng Giác, phát hiện đối phương...... Vẫn luôn cười trộm?
Tuy rằng ý cười không lộ quá rõ ràng, nhưng Dung Văn Thanh vẫn có thể nhìn ra. Cũng giống như Mục Hồng Giác hiểu Dung Văn Thanh, Dung Văn Thanh cũng thập phần hiểu Mục Hồng Giác, người ngoài nhìn không ra cảm xúc, các nàng vừa thấy là có thể biết.
Tốt lắm, đây là đang trêu chọc nàng, xem ai kiên trì lâu hơn.
Dung Văn Thanh chớp mắt, vững vàng ngồi trên ghế, bắt đầu suy nghĩ một số chuyện.
Hai người đều không nói gì, liền có vẻ trong phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có dụng cụ pha trà trong tay Mục Hồng Giác thỉnh thoảng phát ra tiếng vang tinh tế.
Sau đó, Mục Hồng Giác có điểm bối rối.
Bá Du sẽ không giận đấy chứ? Thế nào mà cũng không nói chuyện!
Trên tay tăng tốc pha trà xong xuôi, Mục Hồng Giác ngẩng đầu nhìn về hướng Dung Văn Thanh, phát hiện đối phương đang vẻ mặt chính khí nghiêm nghị ngẩn người.
Được lắm, Mục Hồng Giác nheo mắt, trong lúc thi ngẩn người, giờ đến trước mặt mình cũng ngẩn người, nếu thích ngẩn người như vậy, kia không bằng......
Mục Hồng Giác nhẹ nhàng đứng dậy, đi nửa vòng đến phía sau Dung Văn Thanh, cúi đầu, ở bên tai Dung Văn Thanh nói: “Bá Du đang suy nghĩ gì thế?”
“Suy nghĩ Ngọc Giác nàng......” Dung Văn Thanh theo bản năng nói ra lời, sau đó lại nhanh chóng phản ứng lại, nàng quay đầu nhìn, gương mặt giá trị nhan sắc vượt trội kia của Mục Hồng Giác liền cách nàng không đến hai ly.
Cảm giác tuỳ thời đều có thể hôn lên.
Mặt Dung Văn Thanh thoáng chốc liền đỏ bừng, nàng lập tức nhảy dựng khỏi ghế. Đó thật sự là “nhảy dựng”, Mục Hồng Giác chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng một cái, Dung Văn Thanh liền cách mình ba thước.
Mục Hồng Giác vốn cũng thật thẹn thùng, làm nàng thấy nét đỏ ửng rõ ràng trên mặt Dung Văn Thanh, nàng đương nhiên không thể ngượng ngùng.
“Ha ha, sao Bá Du lại phản ứng lớn như vậy chứ?” Trên mặt Mục Hồng Giác mang theo vẻ kinh ngạc đặc biệt khoa trương: “Không phải là đang nghĩ xấu về ta, vừa lúc bị ta bắt được đấy chứ?”
Dung Văn Thanh không phải thật sự là một thiếu nữ, tuy rằng thẹn thùng đến muốn bùng nổ, nhưng nàng vẫn có thể cưỡng chế mình biểu hiện bình tĩnh.
“Công chúa nói giỡn rồi, Công chúa đột nhiên ở bên tai thần nói chuyện, thần bị doạ.”
Mục Hồng Giác nhướn mi, nghe ngữ khí bình tĩnh kia, nếu không phải trên mặt Dung Văn Thanh còn có mạt ửng đỏ chưa tan hết thì nàng đã tin.
“Ngươi thế nào lại tỏ ra xa lạ như thế, thẹn quá thành giận à?” Mục Hồng Giác tiến lên hai bước, đến trước mặt Dung Vung Thanh, hơi khom người, trực tiếp áp lên người Dung Văn Thanh. Hứng thú ác ý nảy sinh, nàng thầm nghĩ muốn đùa giỡn Dung Văn Thanh: “Nói xem, vừa rồi suy nghĩ gì, nghĩ đến mê mẩn như thế?”
Nét đỏ ửng trên mặt Dung Văn Thanh càng sâu, loại trình độ này đối với nàng mà nói cũng không có gì, nhưng nàng cũng không biết mình làm sao, rõ ràng cũng không phải cảm thấy thẹn đến mức muốn bùng nổ, nhưng lại vẫn nhịn không được xấu hổ.
Đây chính là trong truyền thuyết, phản ứng sau khi bị tán tỉnh.
Dung Văn Thanh cũng không phải một người sau khi bị tán tỉnh rồi không biết đánh trả.
Cho nên nàng lựa chọn phản kích.
Dung Văn Thanh nghiêng đầu, tư thế này hai người vốn cách rất gần, sau khi nàng hơi nghiêng đầu, khoảng cách giữa nàng và Mục Hồng Giác lại còn không đến năm ly.
Một khoảng cách ái muội phi thường.
“Thần, nghĩ về Người.”
Lần này đến phiên Mục Hồng Giác thẹn thùng.
Nếu Dung Văn Thanh không thêm chữ “thần”, Mục Hồng Giác còn không đến mức ngượng ngùng như vậy. Sau khi nàng bỏ thêm tiếng “thần” đó, Mục Hồng Giác liền không hiểu sao cảm thấy như bị quyến rũ.
Nếu có một ngày, Mục Hồng Giác nàng ngồi trên long ỷ, Dung Văn Thanh ở trong lòng nàng, còn nói với nàng những lời này......
Mục Hồng Giác thành công bị tưởng tượng trong đầu của mình làm cho xấu hổ.
“Khụ khụ!” Mục Hồng Giác vội vàng đi hai bước, chạy đến vị trí vừa mới pha trà, làm bộ như lơ đãng ho hai tiếng, châm trà cho Dung Văn Thanh: “Ngươi vội vã lại đây như thế là có chuyện gì? Sẽ không phải là vì kỳ thi đình, ba điều sách luận ta ra kia đấy chứ?”
Mục Hồng Giác chuyển đề tài quá gượng ép, Dung Văn Thanh lại phi thường phối hợp trả lời, bởi vì chính nàng cũng muốn nói sang chuyện khác.
“Ba điều sách luận kia thật đúng là do ngươi ra? Có chút khó khăn, bất quá không đủ gây ra sợ hãi. Ta cũng không phải đến vì chúng.”
“Thật đúng là tự đại.” Mục Hồng Giác thầm nghĩ, nếu như bị đám tiến sĩ nghe thấy lời này, phỏng chừng sẽ muốn giơ đao chém Dung Văn Thanh. Đề bài ở trong mắt bọn họ xem ra cực kỳ khó khăn, từng đề đều như đòi mạng, vậy mà Dung Văn Thanh lại đánh giá là không đủ gây sợ hãi: “Không phải vì đề bài, thì ngươi tới là vì cái gì?”
Dung Văn Thanh thu lại thần sắc nghiêm túc, nàng nhìn trái nhìn phải, cũng không có người khác.
“Ngọc Giác, việc này thận trọng, cần bàn bạc kỹ lưỡng.”
“Ừ?” Mục Hồng Giác gật đầu, trong lòng đột nhiên có cảm giác mưa gió sắp đến, chuyện có thể làm cho Dung Văn Thanh cảm thấy cần thận trọng thì khẳng định không phải việc nhỏ.
“Đi đến thư phòng.”
Mục Hồng Giác quyết đoán mang Dung Văn Thanh dời đến nơi khác.
Xung quanh thư phòng đề phòng sâm nghiêm, trên đường Dung Văn Thanh tới đó, lộ ở bên ngoài liền không dưới ba mươi hộ vệ, trong bóng tối nàng do thám biết cũng có không dưới hai mươi người.
Một địa phương trọng yếu như thế, Mục Hồng Giác thế nhưng liền bởi vì một câu nói của nàng mà đưa nàng lại đây. Trái tim Dung Văn Thanh hơi rung động, nàng cảm động trước phần tín nhiệm này của Mục Hồng Giác đối với mình.
Bài trí trong thư phòng thật bình thường, thứ không bình thường là trên bàn lại đặt một ít tấu chương màu vàng.
Phát hiện tầm mắt của Dung Văn Thanh tập trung trên tấu chương, Mục Hồng Giác ngồi xuống, giải thích: “Tấu chương này là từ đất phong của ta nộp lên, phụ hoàng tín nhiệm ta, để cho ta tự mình phê duyệt.”
Lượng tin tức trong lời này thật lớn.
Mục triều quy định, Hoàng tử Công chúa đều có đất phong của chính mình, nhưng đất phong đó chính là một cái kim khố, hàng năm Hoàng tử Công chúa có thể được một phần ngàn tiền thuế từ đất phong, không hơn.
Chưa từng có Hoàng tử hoặc Công chúa nào có thể chưởng quản chính phủ đất phong của mình.
Như vậy xem ra, ở trong lòng Văn Thành đế, người lựa chọn chân chính cho vị trí Thái tử là Mục Hồng Giác.
“Hôm nay khi ta hồi phủ, có gã tiểu tư đồng nói với ta, hắn gọi là Bao Mạt.” Dung Văn Thanh trực tiếp nói ra mục đích của mình: “Ta tinh tế tra hỏi qua, hắn quả thật là hậu duệ của Bao gia.”
“Bao gia? Hậu nhân của Tiền Tể tướng Bao Thiên Hiên?!” Bao gia mà Mục Hồng giác có thể nghĩ đến chỉ có Bao gia của Bao Thiên Hiên.
Trong số sĩ tộc không có họ Bao, Bao gia là một gia tộc mới, một gia tộc khi vừa mới bay lên đã bị đánh rơi xuống bụi bặm.
Dung Văn Thanh gật đầu, nàng nhìn thấy ý mừng trên mặt Mục Hồng Giác, sau khi xác định được Bao Mạt là hậu nhân của Bao gia, nàng cũng cao hứng như thế.
“Chỉ cần hậu nhân của Bao gia đứng bên phía chúng ta, chúng ta có thể vì Tần gia, tự tay làm một cái lồng sắt để vây khốn Tần gia!” Ấn tượng của Dung Văn Thanh đối với Tần gia bằng âm, hơn nữa Tần gia liên hợp sĩ tộc tạo áp lực với Hoàng đế, cướp đi vị trí Thái tử thuộc về Mục Hồng Giác, đây là cây gai đâm trong lòng Dung Văn Thanh.
Gạt đổ Tần gia, là chuyện đầu tiên mà Dung Văn Thanh – thanh kiếm của Mục Hồng Giác phải làm.
Mục Hồng Giác không ngờ sẽ có một kinh hỉ lớn như vậy, Dung Văn Thanh thật sự là phúc tinh của nàng!
“Chuyện năm đó là Mục gia ta có lỗi với Bao tể tướng.” Tuy rằng khi sự tình phát sinh, Mục Hồng Giác chỉ có mười tuổi, nhưng là sự tình lúc đó, Mục Hồng Giác cũng có ấn tượng khắc sâu.
Huynh trưởng, tiếc nuối của ngươi, liền để cho ta thay ngươi bù lại.
Ngọc Giác dáng vẻ thụ, nội tâm công. Bá Du dáng vẻ công, nội tâm thụ.
Thú vị a thú vị =))