Lắc đầu muốn quên đi những chuyện xưa, Vân Phí lại tiếp tục bước đi. Hắn cảm thấy bản than hiện tại không có mục đích, không có thứ gì để truy cầu. Sống như vậy thật đúng là sống vất vưởng không hơn gì hồn ma
Vân Phí chợt nhìn thấy đằng trước có vô số các tu sĩ trẻ tuổi đang tụ lại, dường như là có chuỵen lớn. Bản tính tò mò lại nổi lên, hắn đi đến rồi âm thầm nghe lén
-Thiên huynh, mới một năm không gặp mà tu vi của huynh đã là Trúc Cơ trung kỳ rồi. Tiểu đệ thật sự bái phục
-Hiền đệ đừng nói vậy, tư chất mỗi người khác nhau. Ta và đệ cũng sẽ không thể giống nhau, nào lại đây. Một lát nữa Biện Linh chi cảnh mở ra rồi chúng ta hãy cùng giúp đỡ
“Thiên huynh” này dưới lời khen ngợi của người kia thì lời lẽ mặc dù có khiêm tốn nhưng vẫn không thể che dấu được vẻ đắc ý trong mắt, Vân Phí nghe Biện Linh chi cảnh thì cũng có phần bất ngờ. Đây chẳng phải là cái ảo cảnh mà năm xưa Tịnh Thanh dùng để tôi luyện đệ tử tông môn nàng sao? Hiện tại chẳng lẽ đã không còn thuộc về Thanh Yên tông rồi
Vân Phí thấy như vậy thì cũng không định đi, hắn liền đứng yên ở đó rồi tiếp tục âm thầm nghe lén. Bỗng nhiên một lúc sau lại có thêm một nhóm nữ tu sĩ ngự kiếm bay đến, trên người nhóm nữ tử này vận đạo y. Phong thái xuất trần thật mê người
Hắn nhìn đánh giá một cái thì đây chắc hẳn là người của Thanh Yên tông đi, từ trong nhóm nữ tu sĩ đó. Vân Phí cũng nhìn thấy cái tiểu đạo cô đã được hắn cứu, nàng lúc này không còn vẻ chật vật nữa. Gương mặt thanh tú xinh đẹp lại có chút ngây ngô cùng khí chất xuất trần của nàng lại khiến cho cái tiểu đạo cô này nổi bật nhất trong đám đệ tử đó
-Thiên Hoành, bọn người các ngươi ở nơi này làm gì đây? Biện Linh chi cảnh vốn thuộc về bổn tông, ngươi đừng nghĩ Thanh Yên tông này thật sự sợ Thiên gia các ngươi
Một cái trung niên nữ tử mặt đầy nếp nhăn tức giận nói, hiển nhiên đây là một vị chưởng bối của Thanh Yên tông hiện tại. Bà ta đang giận dữ nhìn đám người phía dưới
Thiên Hoành kia nghe vậy thì liền bật cười nói
-Bổn công tử nói này lão thái bà, chẳng phải trước khi tọa hóa thì Tịnh Thanh tiền bối đã giải phóng Biện Linh chi cảnh này rồi sao, nay nó không còn là vật riêng của Thanh Yên tông các ngươi nữa thì ở đây lớn lối làm gì?
Đám nữ đệ tử phía sau nghe vậy thì có chút tức giận, trung niên nữ tử dường như hiểu được nên liền khoát tay với các nàng. Thoáng chốc đôi mắt của bà ta híp lại rồi nham hiểm nói
-Vậy sao, để coi lát nữa là các ngươi có thu hoạch hay là đệ tử Thanh Yên tông ta có thu hoạch
......
Vân Phí nghe đến Tịnh Thanh đã tự tay giải phóng Biện Linh ảo cảnh này ra khỏi Thanh Yên tông thì lại càng tò mò hơn, mặc dù thời gian quen biết không nhiều. Nhưng hắn lại hiểu cái nữ nhân này nếu đã có lợi cho Thanh Yên tông nàng thì nàng sẽ tuyệt đối sẽ không bao giờ buôn bỏ, hay là từ sau thời đại Tiên Ma hỗn chiến thì Tịnh Thanh lại phát hiện có thứ gì đó bất thường trong ảo cảnh này sao?
Hắn lúc này càng tò mò hơn, nhưng mà vẫn không manh động. Bỗng nhiên càng lúc càng cái đệ tử từ các tông môn, gia tộc khác nhau tiến đến đây. Vân Phí cũng nghe nữ tử trung niên kia nói với các đệ tử Thanh Yên tông rằng Biện Linh sắp mở rồi
......
“Ầm ầm...”
Một tiếng động lớn nổ ra, bỗng nhiên lại xuất hiện một cái thông đạo không gian to lớn. Mọi người có mặt đều bắt đầu tiến vào, Vân Phí cũng tự biết vẻ ngoài của hắn cũng gây chú ý nên tự nhiên cũng hóa thành một luồng khói nhè nhẹ bay vào. Dù gì thì hắn cũng không có gấp
Sau khi đến nơi thì hắn nhìn thấy mọi người đã bắt đầu ngự kiếm phi hành, lấy ra pháp bảo để có thể thông thiên độn địa mà di chuyển. Riêng hắn thì lại nhàn nhã như đi dạo
Nhớ năm xưa sau khi cả hai ngừng tranh đấu một đoạn thời gian thì Tịnh Thanh cũng từng có một lần đưa hắn vào đây, lúc đó nàng cần nguyên liệu để luyện một viên Độc Đan và dùng độc chết vị sư tỷ dòm ngó vị trí chưởng môn của nàng. Tịnh Thanh lúc đó đã nhìn rõ thế thái nhân tình nên cái tâm thiện, chính nghĩa của nàng cũng đã bị chính nàng quăng đi. Vân Phí lúc đó cũng có ý tương trợ nên đã cùng với nàng vào đây
Nhìn lại nơi này vẫn không có thay đổi gì nhiều, ngoại trừ hiện tại sương mù dày đặc hơn trước, Vân Phí đang ôn lại kỉ niệm một hồi thì hắn chợt nhìn thấy một cái khung cảnh quen thuộc
Nơi này là một cái anh đào viên, cây hoa anh đào nở rộ quanh năm. Lại thêm sương mù hiện tại dày đặc tạo nên một khung cảnh huyền bí, bất quá hiện tại đôi mắt của Vân Phí lúc nãy đã mơ hồ. Dường như lại có một phần ẩm ướt
Hắn nhớ rõ chính tại nơi này, tại nơi này hắn đã nhìn thấy nụ cười đẹp tuyệt mỹ kia của Tịnh Thanh
.....
-Vân Phí, nơi này là Đào Viên. Từ nhỏ bổn tọa đã cùng với sư phụ tại đây vun trồng anh đào khắp nơi. Ngươi có thấy đẹp không?
Tịnh Thanh gương mặt vốn mỹ lệ ưu buồn lúc này lại dịu dàng nở ra một nụ cười, nàng khẽ giơ tay ra đón lấy cánh hoa anh đào hồng tươi kia đang nhẹ nhàng rơi xuống cánh tay nàng
Nụ cười của nàng lại có một chút ngây ngô, hồn nhiên. Gương mặt mỹ lệ kia lúc này lại thay một vẻ ưu buồn bằng một vẻ quyến rũ, mị hoặc
Vân Phí nhìn vào nàng không hề chớp mắt, đôi mắt vốn tà mị của hắn lúc này lại có một tia rung động. Một lúc sau hắn lắc đầu rồi cũng làm theo nàng đưa tay ra đón cánh hoa rồi nói
-Tịnh a di, vừa rồi ngươi cười thật đẹp. Ngươi đừng nên lúc nào cũng giữ một cái vẻ mặt lạnh nhạt nữa
Tịnh Thanh nghe vậy thì cũng mỉm cười, gương mặt nàng lúc này cũng ửng hồng trong đôi mắt của nàng lúc này lại có một tia mê ly. Bất quá nàng xoay người lại rồi khôi phục lại dáng vẻ lúc trước rồi lại tiếp tục lạnh nhạt nói
-Đi thôi, nơi này không có thứ bổn tọa cần
Sau đó nàng lại khẽ nói nhỏ, nhỏ đến mức dường như chỉ có một mình nàng nghe
-Nếu ngươi thích, bổn tọa sẽ cố gắng cười với ngươi mỗi ngày......
.......
Vân Phí lúc này lại nhìn thấy con đường phía trước mơ hồ, bởi vì đôi mắt lúc này của hắn đã hoàn toàn ướt đẫm. Rồi một lúc sau lại chảy dài xuống mặt hắn
Hắn nhắm mắt lại thật lâu, rồi một lúc sau lại thở dài yếu đuối nói
-Trân nhi, Tịnh Thanh. Ta đã trảm tình hay đến cuối cùng là bị tình trảm đây