Vân Phí lại tiếp tục chắp tay sau lưng bước đi, gương mặt lạnh băng của hắn lúc này lại nhiều thêm một nét ưu thương. Khi nghe tin Tịnh Thanh đã tọa hóa từ 400 năm trước thì trong lòng hắn chợt lạnh lại. Hắn vốn nghĩ lão già Hoa Chu còn sống tốt thì những cố nhân khác không có vấn đề gì, nào ngờ một cái cố nhân... Tịnh Thanh sư thái đã tọa hóa từ 400 năm trước
......
1000 năm trước
Lần đầu gặp mặt của hắn và Tịnh Thanh chính là song phương đối lập nhau, Vân Phí ngay từ lúc chỉ mới là tiểu tử Trúc Cơ đã mang danh đồ tể, số người chết trên tay hắn cả một đời trước cũng nhiều hơn số gạo mà phàm nhân ăn. Tịnh Thanh lúc đó thân là chưởng môn Thanh Yên tông, một cái danh hoa chính phái lấy thiện làm đầu. Người của Thanh Yên tông lúc đó tuân theo vô vi, tự nhiên, thuận thiên mà hành sự nên rất được nhiều người kính trọng. Nhưng đồng thời đó cũng là con dao hai lưỡi, bởi vì lấy thiện làm đầu sẽ bị “chính nghĩa” làm mờ mắt. Vô tình Thanh Yên tông trở thành công cụ sát phạt của nhiều môn phái và các đại gia tộc
Vân Phí thân mang ác danh nên tự nhiên cũng không tránh khỏi tầm mắt của Tịnh Thanh, một số đại gia tộc có thù với hắn cũng tham gia vào việc này lấy danh nghĩa thế thiên hành đạo mà muốn tiêu diệt hắn
Chỉ là Vân Phí lúc đó tuy chưa đến trăm tuổi nhưng hắn cũng không phải là kẻ ngu, làm sao lại không nhìn ra tâm kế của những kẻ này. Dù bị truy sát nhưng với bản lĩnh lúc đó, hắn cũng đã một đêm liền tiêu diệt mấy cái cổ gia tộc khiến nhiều người hoảng sợ
Tịnh Thanh không thể ngoảnh mặt làm ngơ, nàng chính thức tuyên bố với tu chân giới rằng Thanh Yên tông và đồ tể Vân Phí không thể chung một vòm trời. Sau đó nàng lại bắt đầu minh thương ám đấu với hắn nhiều năm
Vân Phí bị làm phiền như vậy thì hắn hận không thể tiêu diệt được cái Thanh Yên phái đó, chỉ là tu vi của hắn lúc đó thua Tịnh Thanh một bậc nên liền phải nhiều lần đào thoát
Cả song phương cứ như vậy suốt nhiều năm, dần dần Tịnh Thanh chợt nhận ra một điều rằng cả tông môn của nàng chính là ngay từ đầu bị người ta lợi dụng. Nhìn đi nhìn lại nàng thấy những người đối xử với nàng kính trọng kia, trong bụng lại là ổ rắn rết. Ngay cả các sư tỷ muội, đệ tử của nàng trong tông môn cũng tranh đấu nội bộ với nhau. Vị sư tỷ mà nàng tôn kính nhất lại là kẻ đang dòm ngó vị trí chưởng môn của nàng
Tịnh Thanh cũng bỗng nhiên nhận ra từ trước đến giờ nàng luôn là một công cụ, nàng đã bị những người đó che mờ con mắt.... và chỉ trong khoảng thời gian tranh đấu kia giữa nàng và Vân Phí khiến nàng nhìn rõ lòng dạ của những người bên cạnh nàng
Vì vậy mà tự nhiên nàng đối với Vân Phí không hề ngươi sống ta chết nữa, sau đó Tịnh Thanh liền rút cáo lệnh truy sát hắn đối với tu chân giới
.............
-Tịnh a di, ngươi thật sự là có ý gì đây. Vì sao ban đầu lại muốn truy sát lão tử, sau đó lại rút cáo lệnh rồi muốn hóa giải ân oán với lão tử là sao đây?
-Bổn tọa mệt rồi. Không muốn tranh đấu với ai nữa
-Phải thật không? Dù sao Tịnh a di ngươi cũng thật kịp lúc, lão tử cũng sắp dự định giết người phóng hỏa cái tông môn này rồi. Nhưng ngươi rút thì lão tử cũng rút vậy, dù sao a di ngươi chỉ là một thứ công cụ của người ta thôi. Haha
-Vân ác... à không. Vân Phí, ngày mai ngươi hãy đến đây. Bổn tọa còn có nhiều chuyện muốn tỉnh giáo ngươi
......
Sở dĩ Vân Phí gọi nàng là di là do Tịnh Thanh lúc đó cũng lớn hơn hắn ít nhất 30 tuổi rồi, nên hắn gọi nàng là a di cũng không sai
Đoạn hội thoại đó với Tịnh Thanh, đến nay Vân Phí vẫn chưa có quên. Còn nguyên nhân dẫn đến đoạn tương tư kia của hai người cũng là do Tịnh Thanh sau khi tiếp xúc với hắn. Dần dần nàng lại nhìn thấy mị lực của Vân Phí và không biết từ lúc nào đã dễ dàng sa vào lưới tình như vậy
Tịnh Thanh mặc dù lớn hơn Vân Phí không ít tuổi, nhưng nàng lại chưa bao giờ trải qua tình ái. Suốt thời thiếu nữ đến lúc trở thành chưởng môn thì nàng cũng chỉ biết tu luyện. Đó là chưa nói đến Thanh Yên tông không hề cấm đệ tử yêu đàn ông
Do vậy mà khí chất của Vân Phí lúc đó thành thục, tiêu sái. Gương mặt vô cùng tuấn mĩ của hắn đã đánh vào trái tim nàng, ghét một người cũng thật dễ. Yêu người đó lại càng dễ.
Tịnh Thanh đã từ thù thành yêu đối với hắn
.......
-Vân Phí.... ngươi có thấy bổn tọa đẹp không?
-Tịnh a di, ngươi đừng dọa lão tử....
.....
Từng cái ký ức đối với Tịnh Thanh lúc này lại từng chút trở lại với hắn, Vân Phí bỗng nhiên hơi thở có chút nặng nề. Tình ý của nàng làm sao hắn lại không biết, chỉ là Tịnh Thanh lúc đó lại có cả một tông môn trên vai. Vân Phí thì lại có cả một mối thù diệt môn không thể không trả, hắn không dám tiến đến. Tịnh Thanh lại càng không dám tiến đến
Cả hai cũng chính vì vậy mà từ thù thành bạn, từ bạn thành kẻ xa lạ, nhưng mà Vân Phí nào biết một cái nữ nhân cả đời thanh đạm như nàng đến lúc chết lại vẫn nhớ nhung hắn. Cái ngày mà hắn độ kiếp phi thăng Tiên Giới thì nàng lại hận bản thân tu vi tăng tiến quá chậm, cũng hận tu vi của hắn tăng tiến quá nhanh. Hắn dần dần chỉ là một cái hình bóng để nàng mãi mãi nhìn theo