Thiên Đạo Đồ Thư Quán 2: Thiên Mệnh Vĩnh Hằng

Chương 45: Chương 45: Bái sư




Tuy không biết thực lực của vị viện trưởng này thế nào, nhưng có thể tay nắm một phương ở Bạch Nham Thành, sao có thể đơn giản được.

Nhân vật như vậy cũng nhìn trúng muốn thu đồ đệ, không tiếc hao hết tâm tư để tìm kiếm, vị “Thiên tài” đó tất nhiên cực kỳ bất phàm.

Có điều, thu đồ đệ chỉ là một chuyện mà thôi, chuyện còn lại không biết là gì.

Nỗi nghi hoặc của Trương Huyền và mọi người không kéo dài quá lâu, viện trưởng Lục Minh Nhung liền đưa ra đáp án.

- Chuyện thứ nhất.

Thanh âm của Lục Minh Nhung vang vọng toàn bộ diễn võ trường:

- Bạch Nham Học Viện năm nay định tuyển nhận mấy lão sư tạp dịch, phụ trách một số việc vặt vãnh của học viện, tỷ như: Quản lý ăn ở, quản lý căn tin, quản lý tàng thư khố... Nếu sau này có tư chất giảng bài, có thể chuyển chức thành giáo viên chính thức.

- Lão sư tạp dịch?

- Trước kia học viện đã có chưa?

- Hình như chưa....

Một trận xôn xao vang lên.

Không chỉ là mọi người, ngay cả đám người Nhiễm Thanh Hư, Vu Vân Châu cũng ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu ra sao.

Lão sư tạp dịch gì... Viện trưởng trước kia không hề nói? Sao lại đột nhiên chui ra?

- Lão già này đúng là gian trá...

Khác với biểu cảm của mọi người, Dư Long Thanh nheo mắt lại, khóe miệng không khỏi run rẩy.

Người khác không biết mục đích mà đối phương đột nhiên có quyết định này, hắn lại lập tức có thể nhìn ra.

Trương Huyền chưa báo danh nhập học, tuổi cũng đã vượt rồi, làm học sinh khẳng định không thích hợp, một khi cường hành thu nhận, người có ngốc tới mấy cũng sẽ biết, thiên tài đó là hắn!

Không phải học viên, lại không thể thu làm đệ tử, muốn tiếp tục giữ đối phương ở lại học viện, cũng chỉ có một con đường để đi... Làm lão sư!

Nói chung chỉ là giáo viên tạp dịch, không cần đi học, cũng không lo bị tưởng nhầm là con ông cháu cha... Đến lúc đó cho một công tác thoải mái, tương đương với bỏ tiền nuôi khách khanh... Mấu chốt là còn có thể danh chính ngôn thuận thừa cơ kết giao, lấy lòng các kiểu...

Đúng là quá không biết xấu hổ.

Quả nhiên người càng già lại càng gian xảo... Không được, ta cũng phải nghĩ biện pháp, kéo hắn tới bên ta, đồng thời giữ một mối quan hệ rất khó chia cắt.

Dư Long Thanh lâm vào trầm tư.

Không biết cuộc đánh cờ giữa hai cao thủ này đã bắt đầu, Trương Huyền lúc này, nghe thấy lời nói của viện trưởng, mắt cũng sáng rực lên.

Chức vị này, rất có sức dụ hoặc đối với hắn.

Hắn am hiểu nhất chính là làm lão sư, cái gọi là... Ngôn tụ linh khí, sư ngôn thiên bẩm, khiến học sinh hiểu thấu, lập tức ngộ đạo chỉ là chuyện vặt.

Hiện tại rời khỏi Mạc gia, không có nguồn kinh tế, rất cần một phần công tác, có thể làm lão sư, tất nhiên là lựa chọn tốt nhất.

Mấu chốt nhất là... Có cơ hội ở lại Bạch Nham Học Viện như vậy, giành lấy Thiên Mệnh Nguyên Lực vô cùng, lại thêm tàng thư khố cái gì cũng có... Tuyệt đối có thể mang tới trợ giúp cực lớn cho hắn đề thăng tu vi.

Đương nhiên, tiền đề là mình có thể được nhận, đồng thời phụ trách quản lý tàng thư khố, cái này có chút quá khó, dẫu sao... Hắn không có chỗ nào đặc thù, chỉ là tiểu nhân vật bình thường mà thôi, dựa vào gì mà khiến đối phương lựa chọn?

- Không biết ứng tuyển lão sư tạp dịch này, có yêu cầu gì?

Trong lòng đang cảm khái, trong đám người lập tức có người hỏi, xem ra cảm thấy hứng thú không chỉ có một mình hắn.

- Rất đơn giản, có năng khiếu nhất định là được.

Trả lời một câu, Lục Minh Nhung nhìn xung quanh, mắt hạ xuống trên người Trương Huyền đang cảm khái:

- Tựa như vị Trương Huyền tiểu hữu này, ta nghe nói am hiểu thuần thú, Túc Sương của Mạc tiểu thư ở trước mặt hắn nhu thuận như mèo, không biết có việc này không?

Còn tưởng rằng hàm súc một lúc, kết quả lại trực tiếp mở miệng... Mí mắt Dư Long Thanh lại giật giật, không nhịn được mà cảm khái, không cần mặt mũi đến trắng trợn như vậy sao?

Mạc Nhan Tuyết khom người ôm quyền:

- Hồi bẩm viện trưởng, quả thực có việc này.

Lục Minh Nhung mỉm cười:

- Trương Huyền tiểu hữu, có nguyện ý đến Bạch Nham Học Viện ta làm một lão sư tạp dịch không?

- Ta á?

Trương Huyền hơi kinh ngạc, vội vàng gật đầu:

- Đương nhiên nguyện ý.

- Vậy thì tốt! Chuyện đãi ngộ, chúng ta lát nữa sẽ nói riêng.

Thấy hắn đáp ứng, Lục Minh Nhung thầm thở phào, mỉm cười lại nhìn về phía mọi người:

- Hôm qua, nghe nói Bạch Nham Thành có thiên tài xuất hiện, ta mới chuyên môn từ trong bế quan đi ra, kết quả, quả nhiên không khiến ta thất vọng! Thiên tài ta muốn tìm chính là Mạc Nhan Tuyết của Mạc Phủ, Dư Tiểu Ngư của phủ thành chủ! Ta muốn nhận hai người các ngươi làm học sinh, không biết có nguyện ý không?

- Là bọn họ?

- Thiên phú của hai vị mỹ nữ này, ngay cả thành chủ cũng có chút không bằng, được viện trưởng lựa chọn cũng là đương nhiên.

Mọi người bừng tỉnh đại ngộ.

Nhíu mày, Trương Huyền cảm thấy có chút không thích hợp, lại không nói ra được.

Nếu thực sự là tìm bọn họ, hôm qua đã đặc biệt xem rồi, thậm chí còn qua Nguyên Trì Sơn cũng không phát hiện dị thường, sao giờ lại đột nhiên xác định?

- Ta nguyện ý!

- Ta cũng nguyện ý...

Thấy một phen vất vả tối hôm qua không uổng phí, Mạc Nhan Tuyết, Dư Tiểu Ngư đồng thời kích động khom người ôm quyền.

Có thể được viện trưởng thu làm học sinh, tuyệt đối được coi là sự ca ngợi và công nhận lớn nhất.

Tất cả đã an bài thỏa đáng, ảnh hưởng hôm qua đã toàn bộ bị trừ khử, lúc này Lục Minh Nhung mới gật đầu, vuốt râu, vừa định tìm cơ hội hẹn riêng với Trương Huyền, liền nghe thấy một thanh âm gấp gáp vang lên.

- Lục viện trưởng, vì sao ngài không chọn ta? Thiên phú của ta cũng không kém mà.

Mọi người đồng loạt nhìn lại, lập tức nhìn thấy đại tiểu thư Liễu gia Liễu Minh Nguyệt lúc trước từng tỷ thí với Trương Huyền, lúc này đang hốc mắt ửng đỏ đứng cách đó không xa.

Nàng và Mạc Nhan Tuyết, Dư Tiểu Ngư cùng được gọi là Bạch Nham Thành Tam đại mỹ nữ, kết quả... Lúc bình trắc, kém hơn một chút, đã rất mất mặt, hiện tại đối phương còn được viện trưởng thu làm học viên, nàng lại không có được gì, mặt mũi biết để vào đâu?

- Liễu tiểu thư, lão sư ưu tú của học viện rất nhiều, ngươi thiên tư lỗi lạc, hoàn toàn có thể tùy ý lựa chọn, tính cách của ta tản mạn, làm học sinh của ta, chưa chắc đã là một chuyện tốt.

Lục Minh Nhung nói.

Nhận Mạc Nhan Tuyết, Dư Tiểu Ngư, chỉ là để di dời sự chú ý, việc dạy học sau này, khẳng định sẽ không có nhiều thời gian... Cái gọi là thu đồ đệ chỉ là mượn danh nghĩa, phần lớn thời gian của hai vị này đều là tự học.

Không ngờ dù vậy, Liễu Minh Nguyệt vẫn cứ chủ động xông lên.

- Dựa vào gì Mạc Nhan Tuyết, Dư Tiểu Ngư có thể làm học sinh của ngài, ta lại không được? Ta không phục!

Liễu Minh Nguyệt cắn răng nói.

- Dựa vào gì? Đương nhiên là dựa vào thiên phú của chúng ta tốt hơn rồi?

Thấy có thể khiến đối phương tức tới như vậy, mắt Dư Tiểu Ngư lập tức sáng lên:

- Thiên phú của ngươi bình thường, đừng hi vọng Lục viện trưởng... Lại thêm cái tính tình chó này má này của ngươi, lão sư nào của học viện dám nhận? Thật sự không được... Ngươi bái lão sư tạp dịch thử xem?

Nói đến đây, nhìn về phía mã phu ở cách đó không xa, mắt chớp chớp, mỉm cười:

- Trương Huyền, Trương Huyền, ngươi có muốn nhận nàng làm đồ đệ không?

Trương Huyền bất đắc dĩ lắc đầu:

- Ngại quá, ta không nhận.

Không ngờ Dư Tiểu Ngư dám ở trước mặt đông người làm nhục nàng, Liễu Minh Nguyệt tức tới sắp phát nổ rồi:

- Ngươi mới bái lão sư tạp dịch làm thầy, cả nhà ngươi đều bái...

Vừa dứt lời, nghe rõ lời nói của Trương Huyền, đột nhiên quay đầu lại:

- Ngươi nói gì?

Nàng triệt để ngây đơ.

Đường đường là đại tiểu thư Liễu gia, người có thiên phú đứng thứ ba Bạch Nham Thành, bái một mã phu làm thầy, không ngờ lại bị từ chối, còn nói chém đinh chặt sắt như vậy...

Thật hay giả thế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.