Nguyên tệ là tiền dùng để giao dịch ở thế giới này, làm mã phu, một tháng cũng chỉ có hai ba trăm đồng tiền công mà thôi, tỷ thí một trận, trực tiếp cho 100, đồ ngốc mới không đáp ứng.
Đổi lại là Túc Sương lúc trước còn sống, không dám bảo đảm, nhưng thằng ôn trước mắt này, đã chết rồi, có thể đi có thể nhảy đều là nhờ phương pháp mở linh, đừng nói là Sát lục chi khí bình thường, cho dù là xung phong hãm trận, bị người ta chém mấy chục đao, cũng không thể sinh ra một chút cảm xúc sợ hãi, từ đó mà lui về phía sau nửa bước.
Thấy hắn đáp ứng, khóe miệng Mạc Nhan Tuyết hơi nhếch lên, có điều, nháy mắt đã biến mất, nếu không chú ý, căn bản không nhận thấy được, ngay sau đó thanh âm lạnh lùng tiếp tục vang lên:
- Liễu Minh Nguyệt, ngươi cũng nghe thấy rồi, đã muốn tỷ thí, vậy ta vui vẻ phụng bồi.
- Tốt! Ta còn sợ ngươi không dám.
Mắt Liễu Minh Nguyệt sáng lên.
Cố ý gây sự, áp bức đối phương, chính bởi vì nàng vô cùng tự tin đối với Đạo Ly của mình, nắm chắc mười phần.
Đạo Ly từng ra chiến trường, cũng từng thấy và thích ứng với Sát lục chi khí chân chính, nếu không thắng nổi một con mã câu chưa trưởng thành, vậy thực sự quá mất mặt.
Quay đầu nhìn mã phu ngốc nghếch, không khỏi cười nhạo.
Để tên gia hỏa này quyết định, có lúc các ngươi sẽ phải khóc.
Dư Phong ở bên cạnh không nhịn được đi tới phía trước, hạ giọng:
- Mạc tiểu thư, trực tiếp đáp ứng như vậy có phải quá trẻ con không?
- Thua thì phạt hắn là được.
Mạc Nhan Tuyết cười khẽ.
Dư Phong sửng sốt, bừng tỉnh đại ngộ, lại nhìn về phía nữ hài trước mắt, trong lòng đầy bội phục.
Tình huống vừa rồi, không tỷ thí, danh khí khẳng định sẽ chịu ảnh hưởng, nhưng vạn nhất thua, ảnh hưởng càng lớn hơn, để một hạ nhân quyết định, đầu mâu sẽ tập trung đến trên người đối phương, cho dù thua, cũng sẽ không khiến nàng quá khó xử, thắng thì ngược lại sẽ thể hiện ra cơ trí.
Trong khoảng thời gian ngắn đã nghĩ tới những điểm này, không hổ là thiên tài nổi tiếng toàn bộ Bạch Nham Thành.
Quay đầu nhìn muội muội của mình, Dư Tiểu Ngư lúc này, đang đứng trước mặt Túc Sương Mã hạ giọng cổ vũ nó, đối với giao phong của hai nàng đều không nhìn ra gì.
Dư Phong không khỏi lắc đầu.
Cũng được gọi là Bạch Nham Thành Tam đại mỹ nữ, sao khác biệt lại lớn như vậy?
- Bắt đầu đi.
Chẳng buồn để ý tới phiền muộn của đối phương, Liễu Minh Nguyệt vẫy tay, một hạ nhân áo đen đi lên trước, cung kính tiếp nhận Ma Vân Ngọc Thạch, lòng bàn tay đột nhiên phát ra một đạo lực lượng màu xám xanh, giống như nước chảy, hoàn toàn xâm nhập vào hòn đá.
- Đây chính là nguyên lực...
Trương Huyền thầm gật đầu.
Danh Sư Đại Lục tu luyện chân nguyên, chân khí, Nguyên Thế Giới cần thông qua Nguyên Trì thối luyện nguyên khí thành nguyên lực, có loại lực lượng này, mới có thể từng bước trở nên mạnh hơn, rong ruổi thiên hạ.
Vị trước mắt, rõ ràng chính là tu luyện giả có thể luyện hóa nguyên khí, cũng chính là Nguyên Võ Giả.
Sau khi truyền nguyên lực, Ma Vân Ngọc Thạch giống như được kích hoạt, bốc ra khói mây mờ mịt, một cỗ Sát lục chi khí chỉ thuộc về chiến trường đột nhiên lan ra.
Cảm nhận được cỗ khí tức này, mọi người vây xem đều cảm thấy tim đập mạnh, trên đầu mồ hôi lạnh ứa ra, vội vã lui về phía sau mấy chục bước, nhường ra một mảng đất trống hình tròn.
Sát phạt chi khí của chiến trường, đối với tu luyện giả cường đại thì tất nhiên không tính là gì, nhưng đối với những học sinh vẫn chưa nhập học này thì vẫn có chút khó có thể chống đỡ được.
Đặt Ma Vân Ngọc Thạch xuống đất, Liễu Minh Nguyệt nhìn về phía hai người Mạc Nhan Tuyết, Dư Tiểu Ngư:
- Ta tới phía trước chờ các ngươi.
Nói xong, giục ngựa đi đến phạm vi ngọc thạch, chớp mắt đã cách ngọc thạch khoảng mười mét.
Tuy sát khí nơi này không tính là nồng đậm, nhưng cũng đủ khiến ngựa bình thường không chịu nổi, từ đó mà sinh ra kinh hãi.
Dư Tiểu Ngư vừa định tiến về phía trước, chỉ thấy Mạc Nhan Tuyết lắc đầu, nhìn về phía thanh niên cách đó không xa:
- Trương Huyền, đã là ngươi đáp ứng, vậy tỷ thí một chút với Liễu tiểu thư đi.
- Vâng.
Vì 100 nguyên tệ, Trương Huyền cũng không từ chối, nhảy lên lưng ngựa, vung dây cương, tiến về phía Liễu Minh Nguyệt, rất nhanh cũng đi tới chỗ cách Ma Vân Ngọc Thạch khoảng mười mét.
- Một mã câu chưa từng lên chiến trường, cũng muốn đọ với ta à? Nằm mơ!
Cười khẽ một tiếng, Liễu Minh Nguyệt khống chế Đạo Ly lập tức bước về phía trước, một hơi đi tới năm bước.
Lúc này cách Ma Vân Ngọc Thạch chỉ có không tới năm mét, Sát lục chi khí cường đại điên cuồng ùa tới, con ngựa cao lớn cũng không kìm được mà run rẩy.
Cho dù từng trải qua sa trường, đối mặt với áp bức tinh thần cường đại như vậy, cũng sắp đến cực hạn rồi.
- Có dám đi tiếp không?
Đầu lại hất lên, Liễu Minh Nguyệt nhìn về phía Trương Huyền.
Tuy cùng ở trong phạm vi tập kích của Sát lục chi khí, nhưng ngồi trên lưng ngựa, Đạo Ly đã ngăn cản tới chín thành chín, chỉ còn lại 0.1 thành, coi như cũng có gì.
- Ta thử xem...
Trên nét mặt lộ ra một chút vẻ hoảng hốt, Trương Huyền kẹp chặt lưng ngựa, khống chế Túc Sương đi vào phạm vi mười mét.
Lập tức Sát lục chi khí ùa vào trong đầu, không tính là quá nhiều, nhưng đối với người thường mà nói, đủ để tạo thành áp bức tinh thần nhất định.
Đương nhiên, đối với Trương Huyền mà nói, đừng nói là chút Sát lục chi khí này, cho dù hơn cả ngàn lần, vạn lần, cũng không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì, chỉ là thân phận hiện tại của hắn là mã phu, vẫn cứ khiêm tốn một chút thì thỏa đáng hơn, nếu không cứ vậy một phát xông lên, thật sự quá giả dối.
Nghĩ tới đây, khống chế Túc Sương ngừng lại, mà bản thân cũng ra vẻ giãy giụa thống khổ.
Diễn kịch, hắn là luôn nghiêm túc.
- Tiến vào trong phạm vi mười mét, Túc Sương Mã không hoảng loạn quá lớn, là thiên lý mã chắc chắn không sai.
- Không hổ là ngựa yêu của Mạc tiểu thư, đích xác lợi hại, có điều cũng chỉ đến đó mà thôi, thiên lý mã lợi hại tới mấy mà chưa từng lên chiến trường, có thể đi đến đây đã là cực hạn rồi.
Có người hiểu tình huống bắt đầu phân tích.
Nghe những lời này vào trong tai, Dư Phong không kìm được mà gật đầu.
Hắn cũng chưa từng lên chiến trường, lại từng cảm nhận Sát lục chi khí, biết áp bức của loại khí tức này đối với tinh thần lực, Túc Sương Mã có thể đi vào mười mét, mà không xuất hiện kinh hãi, đã vượt quá tưởng tượng rồi.
Mạc Nhan Tuyết cũng không kìm được mà thở phào.
Ngựa của nàng tự nàng biết rất rõ, có thể làm được đến điểm này, đã tính là không tồi, xem ra Trương Huyền này đích xác có một chút bản sự, nếu không, cũng không thể thuần phục con ngựa kiệt ngao bất tuần thành như vậy.
- Tuy vẫn sẽ thua...
Trong lòng Mạc Nhan Tuyết thầm cảm khái:
- Nhưng có thể tiến vào mười mét mà không thất thố, đã xem như thành công.
Lúc này, nàng nhìn ra, Liễu Minh Nguyệt là có chuẩn bị mà đến, cố ý dẫn dụ bọn họ đáp ứng tỷ thí, chính là muốn ở đây làm tổn hại mặt mũi của mình.
Mà mình đâm lao phải theo lao không thể không đáp ứng, vốn là không nghĩ tới có thể thắng, chỉ cầu không thua quá khó coi là tốt rồi.
- Mới tiến vào đã sắp không chịu nổi, thế mà cũng đòi đọ với ta...
Thấy Túc Sương dừng lại, Liễu Minh Nguyệt cười nhạo, có điều, còn chưa dứt lời, chỉ thấy Túc Sương Mã đứng yên tại chỗ, bị Sát lục chi khí trùng kích cho có chút hoảng loạn bỗng nhiên lắc lắc đầu, tiếp tục tiến về phía trước.
Một bước!
Mặt ngựa không ngừng run run.
Hai bước.
Mặt ngựa trở nên dữ tợn.
Ba bước!
Mặt ngựa sắp sụp đổ.
Lúc này, một người một ngựa, đã đi tới trước mặt Liễu Minh Nguyệt, cách nàng không tới một mét.
- ...
Liễu Minh Nguyệt đờ đẫn.
Rõ ràng nhìn thấy con ngựa này đùi đã run tới sắp không đứng được, hạ nhân cưỡi ngựa dường như cũng không chịu nổi, sắp mất mạng tới nơi rồi, sao vẫn chạy lên được? Mấu chốt là nhìn thì vẫn còn có dư lực?
Liễu Minh Nguyệt nghiến răng:
- Một con ngựa chưa từng lên chiến trường, sáu mét đã là cực hạn, ta không tin, lại có thể ngang ngửa với ta...
Cánh tay run lên, vừa định điều khiển Đạo Ly tiếp tục tiến về phía trước, chỉ thấy tuấn mã bên cạnh lại nhấc chân, đã đi lên trước, triệt để ngang hàng với nàng.
Trợn tròn, quay mặt lại nhìn, lập tức thấy cái mặt to đùng của Túc Sương, cách mình không đến nửa mét, bỗng nhiên mở miệng, lộ ra hàng răng trắng nõn, giống như...
Cười nhạo!