Thiên Đạo Đồ Thư Quán 2: Thiên Mệnh Vĩnh Hằng

Chương 7: Chương 7: Ma Vân Ngọc Thạch




- Ruồi nhặng?

Nhảy xuống ngựa, Dư Tiểu Ngư vội vàng nhìn về phía bụng Túc Sương, quả nhiên nhìn thấy một đám ruồi nhặng đang bay vo ve, sau đó dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía mã phu ở cách đó không xa:

- Thế này là sao?

Phất tay đuổi những con ruồi thích bâu cứt này đi, vẻ mặt Trương Huyền rất tự nhiên:

- Hồi bẩm Dư tiểu thư, gần đây về Nam Thiên, bệnh thấp nặng, vả lại, ta cũng không ngờ đường đường là cửa học viện, lại có thứ này, chắc là bọn họ làm vệ sinh không tốt, có một số thứ này cũng là rất bình thường.

Trước tiên cứ đùn đẩy trách nhiệm đã rồi tính, nói chung không nằm xuống ngửi kỹ thì không ai nói chắc được.

Dư Phong nhíu mày:

- Ý của ngươi là, sau khi tới đây mới xuất hiện?

Trương Huyền gật đầu, vẻ mặt bi phẫn:

- Đây là Dư thiếu gia đang nghi ngờ những kẻ làm hạ nhân chúng ta sao? Ta mỗi ngày đều tắm rửa lay người cho Túc Sương Mã, cũng sử dụng hoa tươi để tắm, luôn sạch sẽ, nếu không cũng không xứng cho thân thể nghìn vàng của Dư tiểu thư cưỡi...

Dư Tiểu Ngư:

- Ca ca, hắn nói rất đúng, Túc Sương chính là thiên lý mã, ăn đều là cỏ tốt, ở cũng là ở riêng, không lôi thôi lếch thếch như ngựa bình thường, khẳng định không có mùi, ta cưỡi cả một đường, tuyệt đối là học viện có vấn đề.

- Ừm.... Lát nữa ta sẽ bẩm báo đến chỗ học sinh, để các sư phụ xử lý.

Thấy muội muội lên tiếng, Dư Phong không truy hỏi nữa, lập tức mỉm cười:

- Những cái này đều là việc nhỏ, đi nào, chúng ta vào vườn trường đi! Một khi thông qua khảo hạch, ta sẽ lựa chọn lão sư giúp ngươi.

Dư Tiểu Ngư gật đầu, vừa định gọi Mạc Nhan Tuyết, liền nghe thấy một thanh âm châm chọc truyền tới.

- Ngựa có rất nhiều loại, không phải là cứ lớn một chút, trông đẹp một chút thì có thể gọi là thiên lý mã, có tư cách gọi là thiên lý mã...

Đúng lúc này, một thiếu nữ dáng người cao gầy cũng cưỡi một con tuấn mã, chậm rãi đi tới.

Con ngựa này còn cao hơn Túc Sương cả một cái đầu, một thân da lông màu đen nhạt, rất bóng bẩy, cổ dài nhỏ, bốn vó hữu lực, hai mắt sáng ngời có thần, vó ngựa giẫm lên mặt đất đá phát ra tiếng lộc cộc, còn chưa đi tới trước mặt đã tạo cho người ta một loại cảm giác áp bức rất mạnh.

Nhận ra thân phận của đối phương, đôi mi thanh tú của Dư Tiểu Ngư nhướng lên:

- Liễu Minh Nguyệt, lời này của ngươi có ý gì.

Nữ hài Đối diện tên là Liễu Minh Nguyệt, là nữ nhi của gia chủ Liễu gia, một trong tam đại gia tộc của Bạch Nham Thành, cùng Mạc Nhan Tuyết, Dư Tiểu Ngư được gọi là Tam đại mỹ nữ của Bạch Nham Thành, luôn thích cạnh tranh với hai người bọn họ, mỗi lần nhìn thấy tất nhiên là cãi nhau.

Lần này sở dĩ nàng cứ muốn cưỡi Túc Sương, cũng là muốn trông oai phong hơn một chút, gặp đối phương cũng có thể nghiền ép, không ngờ nha đầu này lại kiếm được tuấn mã cao lớn hơn, bất kể hình thể hay là khí thế, đều tốt hơn.

- Thế này vẫn chưa rõ à?

Liễu Minh Nguyệt nhấc dây cương, cái cằm trắng nõn hất lên, lộ ra đường cong giống như ngỗng trời:

- Đạo Ly của ta mới là thiên lý mã chân chính, con này của ngươi, nhiều nhất chỉ là mã câu (ngựa khỏe) mà thôi, cũng dám nói xằng là ngày đi ngàn dặm?

- Ngươi nói bậy...

Cắn chặt răng, Dư Tiểu Ngư tức tới sắc mặt đỏ lên, muốn phản bác, lại không biết nên nói gì, chỉ chu môi, không nói ra lời.

Túc Sương ở trước mặt con ngựa khác, đích xác vô cùng cao lớn, nhưng ở trước mặt Đạo Ly của đối phương, đúng là giống như mã câu, không thu hút một chút nào.

- Không phục à? Vậy có dám để con ngựa này của ngươi tỷ thí với Đạo Ly của ta không? Thắng thì ta thừa nhận nó là thiên lý mã, nếu không, ngươi chủ động thừa nhận, cưỡi mã câu tới học viện.

Liễu Minh Nguyệt cười khanh khách nhìn tới.

- Tủy thí thế nào?

Không chút yếu thế, hai tay Dư Tiểu Ngư chống nạnh.

Thấy nàng mắc câu, Liễu Minh Nguyệt nói:

- Rất đơn giản, sắp nguyên trì bình trắc rồi, để chúng chạy ngàn dặm thì không thực tế... Có điều, phàm là thiên lý mã, đều là chiến mã lợi hại, không chỉ thân cường thể tráng, tinh thần lực khẳng định cũng cực kỳ kiên định.

Nói đến đây, lấy ra một hòn đá màu xám, cầm trong lòng bàn tay:

- Chỗ ta có một khối Ma Vân Ngọc Thạch, là ngẫm nhiêu có được từ chiến trường, được máu tươi của chiến sĩ tưới qua, ẩn chứa Sát phạt chi khí nồng đậm, một khi kích hoạt sẽ có thể mô phỏng hoàn cảnh sa trường, khiến người ta kinh hãi, nếu đúng là thiên lý mã, đi vào trong phạm vi mười mét, sẽ không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì, mà ngựa bình thường thì chưa chắc, có lẽ sẽ bị kinh hãi mà xuất hiện hoảng loạn. . . Có dám để ngựa của ngươi thử không?

- Ma Vân Ngọc Thạch ẩn chứa Sát lục chi khí nồng đậm, một khi phóng thích, có hiệu quả tôi luyện tâm trí, gia tăng tinh thần lực cho tu luyện giả.

- Lấy ra thứ quý giá như vậy, chỉ để kiểm tra một con ngựa, không hổ là đại tiểu thư Liễu gia quả nhiên đủ ngang tàng.

- Cũng không phải, chỉ là sử dụng một chút, không lãng phí bao nhiêu sát khí, chỉ cần phong tồn lại, về sau vẫn có thể dùng được.

- Vậy cũng đúng.

Học sinh xung quanh nhao nhao nghị luận.

- Ặc...

Dư Tiểu Ngư không trực tiếp đáp ứng, mà là nhíu mày, có chút do dự, đây dẫu sao cũng không phải ngựa của nàng, không tiện làm chủ.

- Sao, không dám à?

Cười nhạo một tiếng, Liễu Minh Nguyệt vuốt tóc trên trán:

- Nếu không dám, thẳng thắn thừa nhận ngươi không bằng ta, cưỡi mã câu tới học viện...

- Ngươi...

Dư Tiểu Ngư bĩu môi.

Nếu thực sự thừa nhận, sau này đừng hòng ngẩng đầu lên trước mặt đối phương.

Đang không biết phải trả lời thế nào, một thanh âm thản nhiên từ trong thùng xe truyền ra:

- Vì sao không dám.

Màn xe vén lên, Mạc Nhan Tuyết đi ra.

Một thân áo trắng, vẻ mặt hơi lạnh lùng phối hợp với dáng người cao gầy thon dài, khiến mắt tất cả thiếu niên ở đây đều sáng rực lên.

Tranh đấu giữa tam đại mỹ nữ, đúng là rất bổ mắt.

Liễu Minh Nguyệt bừng tỉnh đại ngộ:

- Ta biết rồi, đây là con Túc Sương đó của ngươi à? Sao nhìn phờ phạc rã rượi thế, chẳng ra gì cả!

Mạc Nhan Tuyết:

- Có ra gì hay không, cứ kiểm tra là biết! Có điều... Chỉ đạt được sự thừa nhận của ngươi, không có bất kỳ ý nghĩa gì, không bằng ngươi và ta cược thêm.

Liễu Minh Nguyệt:

- Thêm gì?

Mạc Nhan Tuyết:

- Rất đơn giản, thua, ở trước mặt mọi người xin lỗi Tiểu Ngư, xin lỗi Túc Sương của ta, sau đó hô to ba tiếng, ta sai rồi.

Liễu Minh Nguyệt:

- Được! Có điều, vậy sẽ không phải chỉ đơn giản là kiểm tra, ta muốn Túc Sương, Đạo Ly tỷ thí chống đỡ Sát lục chi khí, con nào chống đỡ được nhiều hơn thì con đó giành chiến thắng.

Thấy nói xong quy tắc, mọi người vẫn có chút nghi hoặc, Liễu Minh Nguyệt nói tiếp:

- Ma Vân Ngọc Thạch là càng ở gần, Sát lục chi khí lại càng mạnh, nói cách khác, hai con ngựa con nào cách gần hơn thì con đó thắng! Thế nào, có chơi không?

- Cái này...

Mạc Nhan Tuyết nhíu mày.

Tuy Túc Sương là thiên lý mã, nhưng tuổi không lớn, tính cách nóng nảy, lại thêm chưa trải qua chiến đấu sinh tử, chỉ tiến vào phạm vi mười mét, khẳng định không có vấn đề, nhưng nếu tỷ thí với đối phương, thắng thua lại khó liệu.

Tep gia hỏa này có thể khiến Túc Sương ngoan ngoãn nghe lời, bảo nó ngoan ngoãn chống lại Sát lục chi khí, chắc cũng có thể có thể được?

- Trương Huyền, Túc Sương một mực do ngươi nuôi nấng, có tỷ thí hay không, để ngươi quyết định.

- Ta á?

Không ngờ đại tiểu thư lại trực tiếp mở miệng chỉ điểm hắn, Trương Huyền không nhịn được mà sửng sốt, lập tức bắt đầu suy tư về tình cảnh của bản thân.

Một màn trước mắt, nói là tranh đấu, trên thực tế chính là các vị tiểu thư mượn cơ hội để giẫm đạp lên đối phương, với thân phận của hắn, bất kể thắng thua, đều không có được lợi ích gì, hơn nữa còn sẽ lộ ra vô cùng gây chú ý, trái với quy tắc làm người phải khiêm tốn, hàm súc...

Một khi đã như vậy, không cần thiết phải nhúng tay, nghĩ tới đây, vội vàng khom người:

- Hồi bẩm tiểu thư, ta chỉ là mã phu, thật sự không xứng. . .

Còn chưa nói xong, liền bị Mạc Nhan Tuyết cắt ngang:

- Đã cho ngươi quyết định, vậy không liên quan tới thân phận, ngươi có tư cách quyết định.

- Cái này…

Trương Huyền làm vẻ mặt khó xử:

- Ta chỉ biết ngựa, cái khác không biết gì cả, đại tiểu thư cất nhắc, ta sợ...

Mạc Nhan Tuyết lại cắt ngang:

- Nếu thắng, thưởng cho 100 nguyên tệ. . .

- Tốt.

Vừa dứt lời, mã phu vừa rồi còn khó xử lập tức xòe tay, trên mặt lộ ra vẻ kiên quyết:

- Tỷ thí chứ, phải tỷ thí, vì sao lại không tỷ thí...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.