Thiên Đạo Đồ Thư Quán 2: Thiên Mệnh Vĩnh Hằng

Chương 2: Chương 2: Mã phu (2)




Nhẹ nhàng vuốt ve lông bờm màu phấn hồng của tuấn mã, Mạc Nhan Tuyết nhìn về phía Trương Huyền, nói:

- Mặc dù đã lập thu (ngày 7, 8, 9 tháng 9), nhưng thời tiết vẫn nóng bức, ngươi phụ trách quạt mát, tắm rửa cho nó, nếu để ta biết Túc Sương vì nóng mà tâm tình không tốt, sẽ không đơn giản chỉ là không cho ăn cơm, mà là kéo ra ngoài trực tiếp đánh chết, mã phu nho nhỏ chắc có chết cũng không ai đi kêu oan cho ngươi đâu.

Trương Huyền liên tục gật đầu:

- Tiểu thư yên tâm, ta nhất định sẽ dốc hết sức lực.

Dặn dò xong những gì nên dặn, Mạc Nhan Tuyết xoay người đi ra, nàng chỉ đi ngang qua chuồng ngựa, lo lắng tọa kỵ bị bạc đãi mới tới xem thử, thấy nuôi nấng cũng tốt nên cũng an tâm.

Không lâu sau, Phùng Tiến phái người đưa tới một xe thức ăn gia súc tinh tế, người đưa đồ là một hạ nhân khoảng hơn thức ăn tuổi, tên là Ngô Tường, đã ở Mạc gia khoảng mười năm, bình thường không ít lần bớt xén thức ăn của Trương Huyền.

Xem như là thủ trưởng trực tiếp quản lý hắn, tuy bình thường cũng rất nghiêm khắc, nhưng cũng từng có duyên nói chuyện mấy lần, Trương Huyền không nhịn được mà hỏi ra tò mò trong lòng:

- Vừa rồi ta nghe Phùng quản gia nói cái này gì mà 'Nguyên Trì', 'Nguyên Trì Bình Trắc', không biết là có ý gì?

- Đây là thuật ngữ tu luyện.

Ngô Tường vốn không phải người hay nói, có điều việc này cũng không phải bí mật gì, không nói cũng có thể hỏi được, lập tức không hề giấu giếm:

- Nguyên khí chính là lực lượng bản nguyên nhất trong chư thiên, có thể khai thiên tích địa, có thể biến hóa vạn vật, uy lực vô cùng vô tận, lực lượng cường đại như vậy, muốn nắm giữ, nào có dễ dàng, tất nhiên cần phương pháp đặc thù.

Nghe một lúc, Trương Huyền hiểu rồi.

Nguyên khí là ngay cả tu vi của hắn cũng có thể áp chế, đủ thấy là cường đại, nếu người thường hấp thu, chắc sẽ giống như nuốt vào a xít sunfuric, mất mạng ngay tại chỗ.

Mà Nguyên Trì, chính là vật chứa của loại lực lượng này, tương tự với đan điền mà danh sư đại lục tu luyện.

- .... Nguyên khí chia từ cấp một tới cấp chín, cửu phẩm thấp nhất, nhất phẩm cao nhất, Nguyên Trì Bình Trắc chính là khảo hạch kiểm tra cấp bậc Nguyên Trì có thể tiếp nhận, cấp bậc tiếp nhận càng cao thì thành tựu sau này lại càng lớn.

Cuối cùng Ngô Tường hậm hực nói:

- Ngươi ngay cả Nguyên Trì là gì cũng không biết, đừng hi vọng tu luyện được, hạ nhân chính là hạ nhân, đừng mưu toan nhảy lên đầu cành biến thành phượng hoàng. Mặc dù Mạc gia không hạn chế tập võ, nhưng không được phép tự tu luyện, một khi bị bắt sẽ trực tiếp ban chết...

Tiễn Ngô Tường, Trương Huyền lâm vào trầm tư.

Xem ra, muốn trở thành cao thủ ở thế giới này, cũng không dễ dàng như trong tưởng tượng.

Không nói cái khác, chỉ nói làm thế nào để tìm kiếm và mở ra Nguyên Trì, cũng chính là một chuyện phiền toái.

- Phải tìm được công pháp tu luyện trước, mới có thể đo người mà điều chỉnh.

Thiên đạo của thế giới này, hoàn toàn khác với Thần giới, Thiên Đạo Công Pháp, Thiên Đạo Đồ Thư Quán cũng sẽ không có tác dụng, hắn lúc này, còn quẫn bách hơn lúc xuyên qua đến Danh Sư Đại Lục.

Hắn lúc đó, còn có thân phận lão sư, hiện tại lại chỉ là mã phu... Nghĩ thôi cũng cảm thấy bi thương rồi.

Lắc đầu, vứt bỏ những tạp niệm này, Trương Huyền thuận tay cởi dây thừng đang buộc ngựa.

Túc Sương hí lên một tiếng, móng trước đột nhiên nâng lên, lại đá tới hắn.

Rất hiển nhiên, nó cảm thấy được thả hơi muộn, có chút tức giận.

- Người tốt không đấu với ngựa, ta không phải là nhịn, mà là nhường.

Thân thể nhấp nhoáng, Trương Huyền đang muốn tránh đòn tấn công, một suy nghĩ đột nhiên hiện ra.

- Nguyên khí tương tự với linh khí của Danh Sư Đại Lục, sau khi thối luyện sẽ có thể hình thành chân khí... Tân thế giới ta sáng tạo, cũng là hấp thu nguyên khí để xây dựng ra, vậy... Lực lượng luyện hóa trong đó, có phải có thể trực tiếp dùng làm chân khí không?

Suy nghĩ này vừa xuất hiện liền rất khó ngăn chặn, tinh thần khẽ động, tân thế giới Trương Huyền mở ra, lập tức vận chuyển, sau đó một cỗ lực lượng bản nguyên đặc thù lan ra đến lòng bàn tay.

Lúc này, móng trước của Túc Sương vừa hay tới trước mặt, không chút chậm trễ, bàn tay Trương Huyền nhẹ nhàng vỗ về phía trước, lực lượng lập tức cuồn cuộn trào ra.

Ầm!

Không khí giống như phát ra tiếng quất roi, trong mắt Túc Sương Mã làm vẻ hoảng sợ, bay ngược ra hơn mười mét, cổ ngoẹo sang bên nặng nề ngã xuống đất, trực tiếp đoạn tuyệt hô hấp.

- Chết, chết rồi à?

Trước mắt tối sầm, Trương Huyền có chút muốn khóc.

Không phải nói là nhúng nhường nhẫn nhịn ư? Sao lại gây ra chuyện lớn như vậy?

Có điều phúc lâm tâm chí, thuận tay vỗ một cái, có nằm mơ cũng không ngờ, tên gia hỏa luôn kiêu ngạo này lại không ra gì như vậy...

Xong rồi, gây ra họa lớn rồi.

Đại tiểu thư coi con ngựa này như bảo bối, tâm tình không tốt cũng muốn giết người, nếu biết bị hắn đánh chết, chắc sẽ không thể để hắn sống sót rời khỏi Mạc Phủ.

Không được... Cứ nghĩ biện pháp chuồn trước đã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.