Thiên Đạo Đồ Thư Quán 2: Thiên Mệnh Vĩnh Hằng

Chương 3: Chương 3: Đánh cược




Suy nghĩ này vừa xộc lên, Trương Huyền lập tức lắc đầu.

Mạc Phủ sâm nghiêm như sắt, muốn rời khỏi, chỉ có thể đạt được thân phận mới có thể quang minh chính đại ra ngoài, nếu thực sự có thể chuồn thì đã sớm chuồn rồi, việc gì phải ở tới hiện tại.

- Không đúng, vì sao ta có thể đánh chết nó?

Sau một thoáng phiền muộn, một tia nghi hoặc cũng xuất hiện ở trong đầu.

Đã bị con ngựa này bắt nạt mấy ngày liên tiếp, phản kháng càng mạnh thì bị đánh càng nặng, sao hôm nay lại đột nhiên đảo ngược?

Quá trình vừa rồi, lại được thôi diễn một lượt trong đầu, Trương Huyền không nhịn được mà nhìn về phía tân thế giới.

Đây là chỗ hấp thu nguyên khí sáng tạo ra, cấu tạo giống với Thần giới, lục địa, sơn mạch, hải dương, động thực vật. . . Cái gì cần có đều có.

Chỉ thấy trong một khu vực của tân thế giới, một hải dương to lớn vắt ngang mấy vạn dặm, lúc này đã bốc hơi gần hết, biến thành từng luồng ánh sáng màu xanh nhạt, lực lượng đánh chết con ngựa, chính là từ đây mà ra.

Còn tưởng rằng vừa rồi giết Túc Sương Mã, là vì lực lượng bị áp chế có thể phóng thích, ầm ĩ cả nửa ngày, thì ra là đốt cháy tân thế giới. . .

Giết một con ngựa, tiêu hao hải dương phạm vi mấy vạn dặm, chiến đấu như vậy, lại trải qua thêm mấy lần, vũ trụ vất vả lắm mới mở ra được, sợ rằng sẽ triệt để sụp đổ, hóa thành hư ảo.

Linh hồn của hắn sớm đã bị trói chặt vào nơi này, nếu thực sự như vậy, bản thân khẳng định cũng sẽ chịu tổn thương cực lớn.

Ừm, phương pháp này rất tốt, sau này đừng dùng nữa...

Quăng bỏ tâm tư đi, lại nhìn về phía Túc Sương trước mắt.

Tuấn mã vừa rồi còn vô cùng kiêu ngạo, lúc này đã kiêu ngạo chết đi.

Không nhúc nhích, chậm rãi biến thành cứng ngắc.

- Đây là quà sinh nhật năm mười sáu tuổi của Mạc Nhan Tuyết, được coi như trân bảo, hiện tại phải làm sao đây?

Trương Huyền có chút buồn rầu.

Chỉ buộc lại cũng phải chịu trừng phạt, loại tình huống này mà bị biết, hậu quả không cần nghĩ cũng rõ, với thực lực trước mắt của hắn, cho dù chạy ra khỏi Mạc Phủ, nhất định cũng sẽ bị bắt về, chém thành thịt nát ở trước mặt mọi người.

Tiến vào thế giới này, là làm tốt chuẩn bị hi sinh, nhưng phải đền mạng cho một con ngựa, vẫn quá vớ vẩn.

Không được, phải nghĩ biện pháp tự cứu!

- Nào... Ngươi đá một cú đi.

Xách móng trước của Túc Sương lên, Trương Huyền lẩm bẩm một câu, đang muốn nghiên cứu làm thế nào để điều động Thiên Đạo Đồ Thư Quán ở thế giới này, liền nghe thấy ngoài chuồng ngựa vang lên thanh âm của Ngô Tường.

- Trương Huyền, đây là quạt đại tiểu thư đưa cho Túc Sương dùng, da lông của ngựa này rất dày, không chịu được nóng, ngươi nhất định phải hầu hạ cho tốt, ngàn vạn lần đừng để xuất hiện sai lầm...

Cửa phòng két một tiếng mở ra, lời nói chưa nói hết đột nhiên dừng lại, Ngô Tường ra sức dụi dụi mắt, sau đó vẻ mặt đầy hoảng sợ:

- Ngươi, ngươi giết nó rồi?

Không ngờ tên này lại đột nhiên xuất hiện, ngay cả thời gian để giấu thi thể cũng không có, Trương Huyền trầm mặc một lát, giải thích:

- Ta có thể nói. . . Đây là bất ngờ không?

Ngô Tường phát điên rồi:

- Đây là chuyện bất ngờ à? Con ngựa này quan trọng đối với đại tiểu thư thế nào, ngươi không phải không biết, ngươi chết thì cũng thôi, nhưng đừng liên lụy tới ta. Không được, ta không thể bị phạt cùng ngươi... Đúng rồi, ta đi cáo trạng, có lẽ có thể may mắn thoát được tội.

Lui về phía sau hai bước, Ngô Tường xoay người xông ra ngoài, trong chớp mắt đã biến mất vô ảnh vô tung.

- ...

Không ngờ tên này lại chạy nhanh như vậy, muốn ngăn cản cũng không được, Trương Huyền cảm thấy bất đắc dĩ.

Vốn là nếu không bị phát hiện, còn có cơ hội xử lý thi thể, cho dù không thoát được, ít nhất cũng có thể kéo dài thêm mấy canh giờ để nghĩ đối sách, nhưng hiện tại lại không có biện pháp gì.

Chẳng lẽ cứ vậy ngồi yên chờ chết?

Hoặc là. . . Đốt cháy tân thế giới, trong thời gian ngắn đạt được lực lượng nhất định, rồi giết ra khỏi Mạc Phủ?

Trước tiên không nói tân thế giới rốt cuộc mang tới được trợ giúp bao lớn đối với thực lực của hắn, có thể đối chiến với một số cao thủ hay không, chỉ nói nếu thật sự phải đốt cháy hết, sinh linh bên trong cũng sẽ vì vậy mà tử vong.

Mạo hiểm như vậy, không phải giải quyết nguy cơ, mà là tự tìm chết...

- Nên làm gì đây?

- Đúng rồi, tử vong của Túc Sương chính là vật phẩm, chỉ cần là vật phẩm, có thể mở linh...

Đang lúc hết đường xoay xở, một ý tưởng mới xuất hiện.

Thuật mở linh, là thủ đoạn mà Khải Linh Sư của Danh Sư Đại Lục am hiểu nhất, tên sao nghĩa vậy, có thể tiến hành mở linh đối với vạn vật, khiến vật chết có linh tính, từ đó nghe theo mệnh lệnh của mình, giống như đạo sĩ điều động cương thi, tu sĩ điều khiển trường kiếm.

Vương Dĩnh năm đó, chính là ngay cả kiến trúc của toàn bộ Danh Sư Công Hội đều mở linh toàn bộ, chiến đấu với người khác.

Có điều nguyên khí phong ấn lực lượng của hắn, muốn mở linh, khả năng vẫn cần tiếp tục đốt cháy.

Biết đây là tổn thất nhỏ nhất, Trương Huyền cũng không chần chừ nữa, lại đi tới trước mặt Túc Sương, ngón tay nâng lên điểm vào mi tâm của con ngựa.

Ầm ầm.

Một tòa núi lớn dài hơn mười vạn dặm trong tân thế giới lập tức nứt vỡ, hóa thành từng đạo thanh quang.

- Phùng quản gia, ta vừa vào cửa liền thấy Trương Huyền đang đánh Túc Sương, sau đó Túc Sương ngã xuống đất, không còn hô hấp...

Trương Huyền vừa đưa ngón tay đạt lên mi tâm của Túc Sương, trong viện liền vang lên tiếng giải thích của Ngô Tường, ngay sau đó tiếng bước chân dồn dập vang lên.

Két.

Cửa lớn bị đẩy ra một cách bạo lực, Phùng Tiến xông vào trước, lộ ra vẻ lo âu, hiển nhiên nghe thấy tin tức Ngô Tường nói liền muốn phát điên.

Tình cảnh trong chuồng ngựa lập tức đập vào mắt, Trương Huyền đang ngồi xổm trên mặt đất, vuốt ve đầu ngựa, con ngựa thì không nhúc nhích, xem ra thật sự chết rồi.

Cả người nhấp nhoáng, thân thể mập mạp của Phùng Tiến không ngừng run rẩy:

- Trương Huyền, không ngờ ngươi lại dám giết Túc Sương, quả thực là tự tìm chết...

- Giết?

Vừa dứt lời, liền bị Trương Huyền cắt ngang:

- Phùng quản gia, ngươi có phải lầm ở đâu không, sao ta lại dám làm loại chuyện này, đây là ta đang... Gãi ngứa cho Túc Sương.

Mí mắt không kìm được mà giật giật, Phùng Tiến muốn giết người rồi:

- Tưởng ta mù à! Gãi ngứa, có thể gãi cho cả con ngựa giống như tảng đá thế này sao?

Túc Sương lúc này, toàn bộ thân thể đều cứng ngắc, giống như tất được hong khô, nhìn thế nào cũng đã chết ngắc rồi, ngươi lại nói với ta... Đây con mẹ nó là gãi ngứa?

Đùa à?

- Phùng quản gia không tin sao?

Trương Huyền làm vẻ mặt vô tội:

- Hay là như vậy đi... Hai ta đánh cuộc nhé? Nếu Túc Sương thật sự chết rồi, một người làm một người chịu, muốn giết muốn chém thế nào cũng được, nếu không chết, ta muốn ngày mai cùng đại tiểu thư tới Bạch Nham Học Viện, xem nàng tiến hành nguyên trì bình trắc thế nào.

Đại tiểu thư như Mạc Nhan Tuyết, ra cửa tất nhiên phải dẫn theo mấy người hầu, an bài ai không an bài ai, vị trước mắt này vẫn có quyền lực rất lớn.

- Một hạ nhân như ngươi, thân phận gì mà cũng xứng đánh cuộc với ta?

Phùng Tiến quát lạnh.

- Xứng hay không xứng không quan trọng, quan trọng là...

Trương Huyền gãi gãi đầu, trong hai mắt đen láy tràn ngập vẻ đơn thuần:

- Nếu Túc Sương chết thật, cho dù ngươi đánh chết ta, cũng khó thoát khỏi tội, dẫu sao, ta là bị ngươi bắt vào Mạc Phủ, ngươi cũng có trách nhiệm không thể trốn tránh. Mà nếu Túc Sương vẫn sống, vậy cả nhà đều vui, tiểu thư vui, ngươi bình an vô sự, thậm chí còn có thể được tưởng thưởng... Phùng quản gia, ta chỉ là hạ nhân, cái gì cũng không hiểu, không biết nói vậy có đúng không?

- Ngươi....

Hơi sửng sốt, Phùng Tiến lại nhìn về phía thanh niên trước mắt, mắt không kìm được mà híp lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.