Thiên Đạo Đồ Thư Quán 2: Thiên Mệnh Vĩnh Hằng

Chương 4: Chương 4: Túc Sương biết chửi người




Không phải Phùng Tiến xem thường lưu dân, nhưng có thể bị gán lên cái mác lưu dân, cơ hồ đều là đào phạm, khất cái, hán tử lang thang, cơ bản thuộc về sản phẩm ba không, không thực lực, không học vấn, không năng lực. Tiến vào đại phủ làm hạ nhân, đối với bọn họ mà nói, không những không phải tai nạn, mà là may mắn.

Vốn tưởng rằng tên gia hỏa ngốc nghếch trước mắt cũng vậy, có thể nuôi ngựa đã là năng lực rất lớn rồi, không ngờ lại nói ra được những lời có lý lẽ có chứng cớ này.

Nếu Túc Sương thực sự chết, là quản gia bắt người vào, hắn đích xác có trách nhiệm không thể trốn tránh, khẳng định sẽ bị liên luỵ, chỉ là chèn ép ngắn ngủi thì cũng thôi, một khi mất đi tín nhiệm của tiểu thư, những hạ nhân từng bị hắn bắt nạt lúc trước sẽ thừa cơ phản công, đến lúc đó, cái gọi là tổn thất, chưa chắc đã có thể thừa nhận được.

Lạnh lùng nhìn Trương Huyền một cái, Phùng Tiến nheo mắt lại, sau đó đi tới trước mặt Túc Sương, vươn tay ra sờ.

Không sờ không sợ, vừa sờ một cái cả người liền run lên, sắp không đứng nổi.

Không chỉ cứng, con mẹ nó còn lạnh nữa.

Ngươi lại nói với ta đây con mẹ nó là còn sống à?

Sống cái con mẹ ngươi!

Khóe miệng giật giật, nhìn về phía mã phu ở cách đó không xa, chỉ thấy hắn cũng nhìn tới:

- Phùng quản gia cân nhắc kỹ chưa? Ta chỉ là lưu dân, ngươi thì khác, đại quản gia Mạc Phủ, địa vị tôn sùng, nếu bởi vì không dám đánh cuộc mà gặp chuyện không may, vậy thật sự không đáng...

Bị uy hiếp thẳng mặt, tuy tức tới muốn nổ phổi, Phùng Tiến cũng biết lời đối phương nói là tình hình thực tế, lập tức gật đầu:

- Được, ta cược, nếu ngươi có thể khiến Túc Sương sống lại, ta dẫn ngươi tới Bạch Nham Học Viện. Không làm được... Cho dù tiểu thư không hạ lệnh, cũng sẽ chém ngươi thành tám khối, khiến ngươi chết không toàn thây.

- Đa tạ Phùng quản gia.

Trương Huyền hét to, tay vỗ vỗ trán Túc Sương:

- Đừng ngủ nữa, còn không mau dậy đi.

Khóe miệng giật giật, Ngô Tường hô lên:

- Đã cứng thành thế nào rồi, còn giả vờ giả vịt, ta xem ngươi giải quyết thế nào.

Còn tưởng rằng có biện pháp gì hay.

Vừa dứt lời, chỉ thấy Túc Sương đột nhiên mở mắt, vù một cái nhảy lên, đột nhiên phát ra tiếng phì phì trong mũi, lắc đầu vẫy đuôi, sinh long hoạt hổ, nào có một chút bộ dạng cứng ngắc.

- Cái này, sao có thể như vậy được?

Phùng Tiến triệt để ngây đơ.

Nếu chỉ nhìn thấy con ngựa này đã chết, có thể vẫn còn nghi ngờ, nhưng vừa rồi đã tự tay sờ, nhịp tim, mạch đập đều biến mất, kết quả, không ngờ sau một lời của đối phương, trực tiếp nhảy lên...

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Ngô Tường cũng ngây người...

- Ngươi làm được thế nào?

Không nhịn được hỏi ra.

Trương Huyền mỉm cười, nói ra những lời đã nghĩ từ trước:

- Túc Sương vốn là không sao, chỉ là quen thân với ta, phối hợp diễn kịch thôi.

Phương pháp mở linh, ở thế giới này không biết có hay không, tạm thời hay là đừng nói.

Ngô Tường không nhịn được mở miệng:

- Không thể! Túc Sương thân là thiên lý mã trẻ tuổi, vô cùng cao ngạo, cho dù tiểu thư muốn cưỡi, cũng phải thì thầm vuốt ve, sao có thể nghe lời ngươi, phối hợp diễn kịch...

Còn chưa nói hết, lại thấy Túc Sương Mã vừa đứng lên, cái đầu đỏ sẫm cọ vào bắp chân Trương Huyền, nhu thuận không sao diễn tả được, giống như một con chó Nhật nghe lời.

Ngô Tường:

- ???

Con ngựa này trước kia hắn cũng từng nuôi rồi, mỗi ngày đều tranh ăn, còn thỉnh thoảng đá người lung tung, thật sự là không chịu nổi, mới giao cho tên này, vốn định khiến đối phương xấu mặt, mới nuôi mấy ngày ngắn ngủi, đã quen thân thành như vậy...

Phùng Tiến:

- Phối hợp với ngươi để diễn kịch?

Trên mặt Trương Huyền lại hiện ra vẻ hàm hậu:

- Đúng vậy...Tên gia hỏa này rất nghe lời, chỉ cần sờ sờ trán nó, là có thể trở thành bằng hữu, đến lúc đó sẽ nghe lời.

- Lời này có thật không?

Ngô Tường trợn to mắt, cảm thấy mình lại đơ rồi.

- Không tin ngươi có thể tới đây thử xem!

Trương Huyền vẫy tay rất hữu hảo.

Thấy Túc Sương đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, bộ dạng không hề tức giận, Ngô Tường quay đầu nhìn về phía Phùng Tiến, thấy đại quản gia gật đầu, hít sâu một hơi đi lên trước.

Con ngựa này quá quan trọng đối với đại tiểu thư, nếu hắn cũng có thể khiến nó ngoan ngoãn nghe lời, không cần nghĩ cũng biết, sau này địa vị ở Mạc gia, tất nhiên là hát vang tiến mạnh, cất cánh bay cao.

Rụt rè vươn tay ra sờ, bàn tay còn chưa hạ xuống mặt Túc Sương, chỉ thấy con tuấn mã màu đỏ này đột nhiên xoay người.

Ầm!

Hai cái vó to đùng, nặng nề đá vào ngực hắn, còn chưa kịp phản ứng, Ngô Tường lập tức bị đá bay ra xa bảy, tám mét, nặng nề ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.

- Ngươi lừa ta...

Giãy giụa đứng dậy, trước mắt Ngô Tường tối sầm.

Vẫn không được...

Kỳ thật sao hắn lại không rõ, đối phương khẳng định là phẫn nộ vì bị hắn mách lẻo, dùng ngựa mượn cơ trả thù.

Nhưng con ngựa này phối hợp cũng thật sự quá tốt rồi.

Đang muốn mắng vài câu, chỉ thấy Trương Huyền và Túc Sương ở cách đó không xa đồng thời mở miệng, tuy không lên tiếng, lại có thể nhìn ra khẩu hình rõ ràng - ngu ngốc.

- ...

Khóe miệng giật giật, Ngô Tường không nhịn được nữa, phẫn nộ chỉ vào Túc Sương:

- Phùng quản gia, nó mắng ta...

Trương Huyền mắng thì có thể chấp nhận được, một con ngựa cũng mắng người. . . Thế này có còn thiên lý không? Có còn pháp luật không?

Phùng quản gia ôm trán:

- Ngậm miệng, còn ngại mất mặt chưa đủ à?

Ngựa mắng người?

Ngươi bị tinh thần phân liệt à?

- Ta...

Ngô Tường ra sức dụi mắt, Túc Sương Mã im lặng đứng sau lưng Trương Huyền, không có bất kỳ điều gì dị thường, giống như vừa rồi mở miệng mắng người đúng là mình nhìn nhầm.

Không để ý tới kẻ này nữa, Trương Huyền hàm hậu nhìn về phía tên mập ở cách đó không xa:

- Phùng quản gia, đánh cuộc vừa rồi có tính không?

- Đương nhiên!

Phùng Tiến cảm thấy răng mình sắp nghiến tới vỡ rồi:

- Túc Sương đã nghe lời ngươi, vậy thì chiếu cố cho tốt, ngày mai đúng giờ đưa tiểu thư đi tham gia khảo hạch, chớ có làm chậm trễ hành trình.

Biết tiếp tục ở lại đây, sẽ chỉ thêm mất mặt, Phùng Tiến xoay người bỏ chạy, khi sắp ra khỏi sân liền nhìn về phía Ngô Tường:

- Còn không mau lên.

- Vâng, vâng.

Ngô Tường vội vàng gật đầu, vừa đi vừa nhìn lại, cảm thấy thủy chung không nghĩ thông được là có chuyện gì.

Ngay khi sắp ra khỏi chuồng ngựa, xa xa nhìn thấy Trương Huyền phẫn nộ tát một cái lên mặt Túc Sương, mang theo ngữ khí chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:

- Vừa rồi ai cho ngươi mắng người? Có hiểu quy củ không, nhớ kỹ thân phận, ngươi chỉ là một con ngựa...

- ...

Ngô Tường lại dụi mắt, Trương Huyền và Túc Sương Mã vẫn im lặng đứng tại chỗ, đồng thời mặt mày tươi cười nhìn về phía mình.

- Đúng là gặp quỷ rồi.

Liên tục nhìn lầm mấy lần, Ngô Tường cũng không tin vào hai mắt của mình nữa, ra sức lắc đầu vội vã rời đi.

Lúc này Trương Huyền mới thở phào:

- Chắc tên này giờ có nói gì cũng không ai tin.

Vừa rồi quát mắng Túc Sương, tất nhiên là diễn trò cho đối phương xem, mục đích chính là khiến hắn xuất hiện hốt hoảng, như vậy, cho dù xuất hiện vấn đề gì, cũng không dám tùy tiện cáo trạng...

Dẫu sao, nguy cơ vẫn chưa được giải trừ triệt để.

Thuật mở linh là có thể khiến ngựa chết lại đứng lên giống như sống lại, khiến người ta trong khoảng thời gian ngắn không nhìn ra vấn đề, nhưng chết chính là chết, thời tiết nắng gắt cuối thu, nóng bức vô cùng, chắc không chịu được đến ngày mai là sẽ thối rữa.

Một khi có mùi... Người có ngốc tới mấy cũng sẽ biết khẳng định có vấn đề, không thể che giấu nữa.

Ọc ạch.

Khi đang rối rắm nên dùng phương pháp gì để giải quyết cục diện trước mắt, liền nghe thấy bụng kêu vang.

Liên tục bị tên này cướp, mấy ngày rồi không ăn gì, giày vò lâu như vậy, sớm đã đói tới ngực dính vào lưng.

- So với để thối, không bằng... Ăn trước một chút?

Nói chung ngựa này đã chết rồi, so với chờ nó thối rữa, còn không bằng ăn no một bữa rồi tính.

Chỉ là... Nếu ăn trực tiếp, ngày mai một khi đại tiểu thư muốn cưỡi, thiếu một chân hoặc là thiếu lỗ tai, sẽ rất dễ bị phát hiện. . .

Nếu không ăn, lại cảm thấy rất đói, vạn nhất thành Nhất giới chi chủ (người đừng đầu một giới) đầu tiên chết đói ở Nguyên Thế Giới, khẳng định là càng mất mặt. . .

- Ăn một chút nội tạng, chắc sẽ không bị phát hiện đâu nhỉ.

Rất nhanh, trong đầu Trương Huyền xuất hiện một ý tưởng, sau đó đi vào phòng bếp lấy ra một con dao nhọn, ném cho Túc Sương, bực mình xua tay:

- Tự mọc tim, phổi, gan, tỳ, thận ra, nướng cho ta ăn, tâm ta thiện, không hạ thủ được...

Túc Sương:

- ???

Ngươi xác định đang nói tiếng người chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.