Thương Bối Ưng cao ngạo bao nhiêu, bọn họ tiếp xúc hơn nửa tháng, đều biết rất rõ.
Hơi có chút không hài lòng là tuyệt thực, một khi để lộ ra ý thuần phục, liền nghĩ biện pháp tự sát... Liêu sư gia, Dư Long Thanh thậm chí đều cảm thấy, đời này không thể thành công, kết quả, ngươi đánh cho một trận, liền chủ động cống hiến linh hồn. . .
Mẹ kiếp... Chơi ta à?
Thuần thú đơn giản như vậy sao?
Liêu sư gia đang định làm nhục Trương Huyền, một bụng đầy lời khó nghe toàn bộ đều nghẹn ở trong miệng, sắc mặt đỏ bừng.
Vừa rồi nói nhiều bao nhiêu, lúc này càng xấu hổ bấy nhiêu.
Để khiến thành chủ kiên trì, hắn dùng không biết bao nhiêu thủ đoạn, kết quả, thiếu chút nữa thì khiến một người một ưng đều toi đời ngay tại chỗ, cuối cùng vẫn giỏ trúc múc nước, đối phương thì ngược lại, đánh cho một trận, tổng cộng mất thời gian không tới một chén trà, tên gia hỏa này liền trở nên ngoan ngoãn dễ bảo.
Chênh lệch giữa người và người lại lớn như vậy sao?
- Thần phục là tốt rồi.
Chẳng buồn để ý tới sự kinh ngạc của mọi người, Trương Huyền mỉm cười:
- Thành chủ đại nhân, mau tới nhận tinh huyết, như vậy có thể khống chế đối phương...
Giống như lúc trước đã phỏng đoán, chỉ cần chịu đốt cháy tân thế giới, Ẩu Đả Thuần Thú Pháp ở Nguyên Thế Giới này, cũng có thể sử dụng, cũng có thể khiến Nguyên Thú phải thần phục.
Như vậy, không cần đánh chết đối phương rồi mới mở linh, cũng coi như bớt đi không ít phiền phức.
Chỉ có điều vì thuần phục đối phương, không chỉ tiêu hao một tòa núi lớn hơn mười vạn dặm, để “Nhìn ra” Thiếu sót của Thương Bối Ưng, thư tịch đã hấp thu Thiên Mệnh Nguyên Lực trong học viện cũng bốc cháy khoảng bảy, tám trăm bản.
Thiên Đạo Đồ Thư Quán lúc này, giống như một dụng cụ tinh vi, muốn vận chuyển, phải sử dụng nhiên liệu. . . Thiên Mệnh Nguyên Lực!
Về phần vì sao có thể đánh được tên gia hỏa này. . . Thương Bối Ưng bị giày vò hơn nửa tháng, lại thêm đầu va vào giá sắt, mạng đã sắp không còn, đốt cháy lực lượng để đối phó là rất dễ dàng.
- Tốt.
Nghe thấy lời nói của thanh niên này, biết hiện tại không phải lúc khiếp sợ, Dư Long Thanh không chần chừ nữa, vội vàng tiến lên trước, cắn ngón tay điểm tới tinh huyết bồng bềnh trong không trung.
Chỉ cần hai giọt tinh huyết vừa tiếp xúc, lực lượng linh hồn của Thương Bối Ưng sẽ tiến vào trong cơ thể hắn, từ đó trở thành sủng, cả đời cũng không thể thoát khỏi.
Ngay khi ngón tay Dư Long Thanh sắp tiếp xúc đến tinh huyết của Thương Bối Ưng, nó bỗng nhiên ngẩng đầu, há miệng nuốt giọt tinh huyết đó vào lại trong bụng, đồng thời cánh ôm lấy cột sắt vừa rồi, đầu không ngừng đập.
Keng keng keng.
Thanh âm truyền ra giống như gõ chuông, trong chớp mắt, lại đầu rơi máu chảy.
Nhìn bộ dạng của nó, giống như lại cảm thấy bị làm nhục, đừng ai hòng ngăn cản ta, chỉ một lòng muốn chết.
- ???
Khóe miệng giật giật, mí mắt Dư thành chủ không kìm được mà run run.
Ý của nói là... Huyết dịch của ngươi Trương Huyền có thể nhận, ta lại không được à?
Ta đường đường là thành chủ, cường giả siêu cấp Nguyên Trì bát trọng cảnh, tha thiết chạy tới câu thông với ngươi, mặc kệ thì cũng thôi, ngược lại định thần phục một mã phu vừa đánh ngươi...Ngu hèn như vậy sao?
Đang lòng đầy buồn bực, chỉ thấy thanh niên phía trước cũng có phản ứng, rất không vui một chưởng tát lên mặt đối phương.
- Muốn ăn đòn à?
Ngay sau đó liền nhìn thấy Trương Huyền tóm cổ Thương Bối Ưng, vung quyền nện lên đầu nó:
- Mau nhổ tinh huyết ra, sau đó ký kết khế ước chủ tớ với thành chủ, nếu không, có tin ta hiện tại đi tìm nấm để hầm ngươi không.
- Chiếp.
Vẻ mặt Thương Bối Ưng đầy ủy khuất, giống như nàng dâu mới bị ngược đãi, kêu to hai tiếng, rất tội nghiệp lại phun ra tinh huyết, dung hợp với huyết dịch ở đầu ngón tay Dư Long Thanh.
Trong chốc lát, Dư thành chủ liền cảm nhận được một đạo ý niệm bị mình khống chế triệt để, dĩ nhiên đã tiến hành trao đổi và câu thông trên tinh thần với đối phương.
- Thế, thế là thuần phục rồi à?
Không nhịn được nữa, vẻ mặt Dư thành chủ ngẩn ngơ nhìn thanh niên cách đó không xa.
- Sao? Vẫn chưa thành công à?
Nghe thấy hắn hỏi như vậy, Trương Huyền còn tưởng rằng Thương Bối Ưng ăn bơ làm biếng, sắc mặt trầm xuống, lại đánh cho một chưởng:
- Vẫn muốn giở trò này...
- Chiếp chiếp.
Thương Bối Ưng lo lắng tới thiếu chút nữa thì nói ra tiếng người, ủy khuất muốn khóc.
- Không, đã thần phục rồi...
Không ngờ động tác của hắn lại nhanh như vậy, Dư Long Thanh vội vàng xua tay:
- Ta chỉ là tò mò phương pháp thuần phục của ngươi mà thôi...
- Thuần phục là tốt rồi!
Lúc này Trương Huyền mới thở phào.
- Chúng ta giày vò nó hơn nửa tháng cũng không được, ngươi, ngươi đánh một trận, lại nghe lời như vậy, rốt cuộc là làm được thế nào?
Dư thành chủ không nhịn được nữa.
Không chỉ là hắn tò mò, người khác ở trong phòng cũng đều giỏng tai, ai nấy vẻ mặt kỳ quái, nhất là Liêu sư gia, tập trung tinh thần sợ bỏ lỡ bất kỳ một tin tức nào.
- Kỳ thật ta đã sớm nói với đại tiểu thư rồi, trời sinh chính là có thể khiến Nguyên Thú cảm thấy thân thiết. . . Chắc có thể xem như là thiên phú chứ.
Trương Huyền nói lại lý do lúc trước đã nói.
Dư Long Thanh và Liêu sư gia nhìn nhau, đồng thời khóe miệng giật giật.
Trời sinh thân thiết? Ta con mẹ nó chỉ thấy ngươi đánh nó tơi bời. . .
Có điều nếu không nói như vậy, đúng là không thể giải thích rõ bị đánh thê thảm như vậy, làm nhục như vậy, Thương Bối Ưng cao ngạo vẫn có thể ngoan ngoãn nghe lời, thậm chí coi thần phục là vinh hạnh.
- Có phải Liêu sư gia cũng nên thực hiện lời hứa rồi không?
Sợ đối phương tiếp tục đào sâu nghiên cứu, Trương Huyền nhìn về phía Liêu Thế Quyền ở cách đó không xa.
- Cái này...
Liêu sư gia lúc này, trên mặt cảm giác nóng rát, không khỏi xấu hổ nhìn về phía Dư Long Thanh ở bên cạnh.
Cho rằng đối phương là trong mắt không có cao thấp, khẩu xuất cuồng ngôn, ầm ĩ cả nửa ngày, tên hề không ngờ lại là mình...
- Chỉ xem công pháp mở Nguyên Trì một chút mà thôi, vô cùng đơn giản, hiện tại ta an bài người dẫn ngươi đi.
Dư Long Thanh mỉm cười cắt ngang không khí xấu hổ.
Nếu nói lúc trước hắn vẫn có chút lo lắng, đối phương liệu có phải là mật thám muốn tiết lộ tàng thư khố của phủ thành chủ hay không, hiện tại xem ra là nghĩ nhiều rồi.
Không nói cái khác, chỉ nói loại thiên phú thuần thú này, bất kể tới bất kỳ nơi nào, đều có thể được trọng dụng, thậm chí trở thành khách khanh, nhân vật như vậy, sao có thể vì lấy trộm một số pháp quyết cơ bản để tìm kiếm Nguyên Trì mà phí công phí sức?
- Đa tạ thành chủ đại nhân...
Nghe thấy hắn đáp ứng, Trương Huyền thở phào.
Cam tâm tình nguyện đốt cháy tân thế giới, chính là để gom đủ công pháp, mau chóng tu luyện, hiện tại cuối cùng cũng tới lúc thu hoạch.
- Trương Huyền, đây là 196 nguyên tệ ta đã đáp ứng ngươi...
Dư Tiểu Ngư tiến lên trước, móc cả nửa ngày, mới lấy ra được một đống tiền lẻ.
- Đa tạ.
Cười khà khà, Trương Huyền sung sướng tiếp nhận.
- Tiểu Ngư, đây là...
Dư thành chủ cảm thấy khó hiểu.
- Đây là thù lao ta mời hắn tới hỗ trợ thuần phục Thương Bối Ưng...
Dư Tiểu Ngư gật đầu.
- Hỗ trợ thuần phục một con Nguyên Thú. . . Chỉ 196 nguyên tệ? Lại còn là số lẻ?
Khóe miệng giật giật, Liêu sư gia lập tức cảm thấy càng xấu hổ hơn.
Hơn nửa tháng này, vì thuần phục đối phương, nguyên tệ tiêu tốn trên người con chim ưng này, tuyệt đối vượt quá10 vạn, lại chả có tác dụng gì, suýt chút nữa thì khiến nó tự sát, tên gia hỏa này thì ngược lại, trong khoảng thời gian ngắn thành công, còn chỉ lấy 196 nguyên tệ, không so sánh thì không có thương tổn, lập tức, hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ, chỉ mong có thể tự sát ngay tại chỗ.
Người lợi hại như vậy, mình không ngờ còn nghi ngờ. . . Đúng là mất mặt.
- Không đúng, nếu ngươi thuần phục Nguyên Thú thoải mái như vậy, đánh một trận là có thể thành công, vậy... Vì sao trên bụng Túc Sương Mã lại bị rạch một đường màu, hơn nữa còn chết rồi?
Đúng lúc này, Mạc Nhan Tuyết ở cách đó không xa không nhịn được nữa, hỏi ra nghi vấn trong lòng.