Phủ thành chủ, ngoài thiên điện.
Thấy thành chủ thật sự muốn thanh niên đó thử thuần phục Thương Bối Ưng, cũng dẫn theo toàn bộ bọn họ ra, Liêu sư gia không nén được nữa:
- Thành chủ đại nhân, ngài chắc sẽ không thực sự tin tưởng tiểu tử chưa dứt sữa đó thật sự có thể thuần phục được Thương Bối Ưng chứ?
Dư Long Thanh lắc đầu:
- Hắn chỉ là mã phu, đồng thời cũng chưa từng tu luyện, vừa rồi ta cũng nhìn thấy, là không biết gì về thuần thú, muốn thuần phục... Cơ hồ là không thể.
Liêu sư gia sửng sốt:
- Vậy ngài còn để hắn đơn độc ở lại với cùng với Thương Bối Ưng...
Dư Long Thanh nhìn tới:
- Chẳng lẽ ngươi còn có biện pháp khác à?
- Ta. . . Không có!
Trên mặt Liêu sư gia lộ ra vẻ chán nản:
- Giày vò cả hơn nửa tháng, cũng không khiến con chim ưng này khuất phục, trình độ ý chí ngoan cường của nó, thực sự khiến người ta nản lòng. Có điều ta không thuần phục được, tiểu tử này muốn thành công, cũng nhất định không thể! Chỉ là loại muốn loè thiên hạ, cố ý đến lừa đảo mà thôi.
Thấy hắn một mực chửi bới, Dư Tiểu Ngư không nhịn được nữa:
- Không phải, Trương Huyền thật sự thuần phục được Túc Sương, hơn nữa còn thành vô cùng nghe lời.
- Tiểu thư...
Liêu sư gia vừa định phổ cập khoa học một chút cho đối phương, trình độ khó dễ của thuần phục ngựa và thuần phục Nguyên Thú rốt cuộc chênh lệch bao lớn, lại thấy một hộ vệ vội vã đi lên trước.
- Hồi bẩm thành chủ, đại tiểu thư Mạc Phủ Mạc Nhan Tuyết cầu kiến ở ngoài cửa.
Dư Long Thanh hơi sửng sốt, lập tức gật đầu:
- Bảo nàng vào đi.
Hộ vệ xoay người rời khỏi, không lâu sau, Mạc Nhan Tuyết mặt đỏ thở hổn hển đi sát phía sau, trong mắt đầy vẻ lo lắng tiến lên trước, khom người ôm quyền:
- Mạc Nhan Tuyết bái kiến thành chủ đại nhân.
- Tuyết Nhi? Sao ngươi lại tới đây?
Thấy hảo hữu không ngờ bộ dạng nữ thần lạnh lùng lúc trước, Dư Tiểu Ngư tò mò tiến lên trước.
- Ta...
Do dự một chút, Mạc Nhan Tuyết nhìn về phía nữ hài trước mắt, rụt rè mở miệng:
- Trương Huyền... Đã bắt đầu giúp thành chủ đại nhân thuần thú chưa?
- Đã bắt đầu rồi...
Dư Tiểu Ngư gật đầu.
- Bắt, bắt đầu rồi?
Trước mắt, Mạc Nhan Tuyết không kìm được mà lảo đảo.
- Làm sao vậy?
Dư Tiểu Ngư nhìn tới với vẻ nghi hoặc:
- Yên tâm, Trương Huyền rất đáng tin, vừa rồi còn đuổi chúng ta ra ngoài, nói muốn ở riêng với Thương Bối Ưng để câu thông tình cảm....
- ...
Mạc Nhan Tuyết cảm thấy trước mắt càng tối sầm hơn.
- Nhan Tuyết điệt nữ, ở đây có gì không ổn à?
Nhìn ra được sự dị thường của nàng, Dư Long Thanh nhíu mày.
- Hồi bẩm thành chủ, cũng không phải có gì không ổn, chỉ là... Ta lo lắng thủ đoạn thuần thú của mã phu nhà ta không quá thích hợp, có thể sẽ xúc phạm tới thành chủ đại nhân...
Mặt nghẹn tới đỏ bừng, Mạc Nhan Tuyết cắn răng, khom người ôm quyền.
- Ồ?
Giống như bắt được lỗ hổng trong lời nói của nàng, Liêu sư gia tiến lên trước:
- Xem ra Mạc tiểu thư rất hiểu biết về thủ đoạn thuần thú của vị Trương Huyền này, không biết... Có thể nói một chút chi tiết không?
- Cái này...
Mạc Nhan Tuyết do dự.
- Hắn là Liêu sư gia, trong những ngày này một mực giúp cha ta thuần phục Thương Bối Ưng!
Sợ hảo tỷ muội không nhận ra, Dư Tiểu Ngư vội vàng giới thiệu.
- Bái kiến Liêu sư gia.
Mạc Nhan Tuyết ôm quyền:
- Kỳ thật... Ta cũng không biết nhiều lắm về thủ đoạn thuần thú của Trương Huyền, chỉ là vừa rồi khi rời khỏi trường học, được biết phương pháp thuần phục Túc Sương của hắn, sợ lại sử dụng thủ đoạn tương tự mạo phạm thành chủ đại nhân, mới lo lắng chạy tới.
- Ồ?
Dư Long Thanh nổi hứng thú:
- Ta nghe nói hắn chỉ mất nửa ngày đã thuần phục được Túc Sương, không biết biện pháp này rốt cuộc là gì? Yên tâm đi, ngươi đã nói trước, lại đặc biệt tới đây, ta tất nhiên sẽ không để ý.
- Đa tạ đại nhân khoan hồng độ lượng...
Nghe hắn nói như vậy, Mạc Nhan Tuyết thở phào, cắn cắn môi:
- Trương Huyền thuần phục Túc Sương, hình như là đánh cho một trận tơi bời, còn đâm vào bụng nó một dao...
- Đánh tơi bời?
- Đâm một đao?
Dư Long Thanh, Liêu sư gia nhìn nhau, thân thể nhấp nhoáng, nhất là người trước, để bắt được con chim ưng này, đã tiêu tốn không biết bao nhiêu tinh lực và tài nguyên, vốn tưởng rằng đối phương lời thề son sắt, là muốn làm phương pháp thuần thú đứng đắn gì, kết quả ngươi nói với ta... Chỉ là đâm một dao?
Có lầm không vậy!
- Không phải tiểu Ngư nói Túc Sương đã bị hắn thuần phục cho rất nghe lời à? Đâm một dao... Thật sự không phải để kích thích cảm xúc sao?
Dư Long Thanh không nhịn được nữa.
Sắc mặt Mạc Nhan Tuyết đỏ lên:
- Túc Sương là rất nghe lời, cho nên. . . Nghe tới chết! Thi thể còn đang bị ném ở bên ngoài...
- ...
Thân thể run lên, đầu óc Dư Long Thanh trở nên choáng váng:
- Vậy mau đi xem thử.
Phương pháp thuần phục của Liêu sư gia, không mang tới tác dụng, hắn vốn định cho dù đối phương không thành công, kết quả cũng sẽ không quá kém, ngựa chết làm ngựa sống... Nhưng nằm mơ cũng không nghĩ tới, tên gia hỏa này là làm ngựa sống thành ngựa chết...
Nếu thực sự đánh cho tơi bời, lại đâm mấy dao, với tính cách cao ngạo của Thương Bối Ưng, sợ rằng thà ăn quả cân, uống độc dược, nhảy lầu tự sát, chắc sẽ không chấp nhận bị thuần phục.
- Ta từng nói, không thể nghe lời loại gia hỏa không đáng tin này mà.
Liêu sư gia quát lạnh một tiếng, xông tới trước cửa lớn thiên thính, đột nhiên đẩy ra, Dư Long Thanh, Mạc Nhan Tuyết, Dư Tiểu Ngư theo sát đằng sau.
Đẩy cửa lớn ra, cảnh tượng bên trong lập tức xuất hiện trong tầm mắt mọi người, Trương Huyền vừa rồi còn lời thề son sắt sẽ thuần thú, lúc này đang nửa quỳ gối, đầu gối phải kề trên thân thể của Thương Bối Ưng, tay trái kẹp cổ nó, tay phải thì tát một cái lên mặt đối phương.
Giống như một tra nữ am hiểu bạo lực.
Dư Long Thanh:
- ???
Liêu sư gia:
- ???
Bọn họ vì thuần phục con Nguyên Thú này, chiêu đãi các loại món ngon, nói không biết bao nhiêu lời hay, không có bất kỳ hiệu quả gì, mới nghĩ biện pháp cố gắng giày vò, nhưng bất kể là loại phương pháp nào, đều xem như dùng lễ đối đãi, kết quả cái gọi là thuần phục của ngươi chính là trực tiếp cưỡi lên đầu người ta mà đánh tơi bời.
Đây mẹ kiếp mà gọi là thuần thú à?
Đây là triệt để đắc tội, triệt để đoạn tuyệt con đường thuần phục này.
Không chỉ là hai người bọn họ, thân thể mềm mại của Mạc Nhan Tuyết cũng lảo đảo, con ngươi trợn to tới sắp rớt khỏi tròng.
Chỉ sợ vị Trương Huyền này không đáng tin, mới lo lắng chạy tới, nhưng có nằm mơ cũng không ngờ, lại không đáng tin tới mức này.
Ngay cả Dư Tiểu Ngư luôn phản ứng chậm nửa nhịp cũng vô cùng kinh ngạc, cảm thấy mình sắp ngã quỵ rồi.
- Buông Thương Bối Ưng ra...
Không nhịn được nữa, Liêu sư gia hét lớn một tiếng.
- Sao các ngươi lại tới đây?
Trương Huyền đang liên tục vả lên mặt Thương Bối Ưng, không ngờ mấy người này lại đột nhiên xông tới, dưới ngỡ ngàng, đứng dậy đá một cước vào ngực nó:
- Ta cho ngươi thêm một cơ hội, thần phục hay không.
- Ngươi, ngươi. . . Quả thực không thể nói lý, nếu thuần thú chỉ dựa vào đánh đập là có thể thuần phục, cũng không đến nỗi sủng lại ít ỏi như vậy, mỗi người đều mong ngóng... Quả thực là càn quấy...
Tức tới sắp nổ tung, Liêu sư gia đang muốn tiến lên giáo huấn tên gia hỏa chỉ biết làm xằng làm bậy này, lại thấy Thương Bối Ưng bị đối phương giẫm dưới chân, chỗ mi tâm đột nhiên phóng thích một luồng ánh sáng màu phấn hồng, tức khắc một giọt tinh huyết từ trong đó bay ra, bồng bềnh trong không trung, tỏa sáng rực rỡ.
- Đây là... Linh hồn hiến tế, triệt để thần phục rồi?
Đám người Dư Long Thanh và Liêu sư gia đồng thời đứng sững sờ tại chỗ, triệt để ngây đơ.