Thiên Đạo Đồ Thư Quán 2: Thiên Mệnh Vĩnh Hằng

Chương 23: Chương 23: Thương Bối Ưng hoảng sợ




- ...

Khóe miệng giật giật, Liêu sư gia thiếu chút nữa thì phun ra một ngụm máu.

Vừa rồi còn bốc phét rất kinh, nói phương pháp thuần thú của mình thế này thế kia, còn bảo đối phương kiến thức một chút, kết quả lại lập tức tự tát mặt. . .

Đây con mẹ nó không phải phương pháp thuần thú quỷ thần khó lường, mà là phương pháp tử vong quỷ thần khó lường.

Mí mắt run run, vừa định phát tác, chỉ thấy tiểu thư Dư Tiểu Ngư cũng đầy nhìn tới:

- Liêu sư gia... Cái này... Dùng đầu đập tường, cũng là thủ đoạn thuần phục à?

Nàng là không hiểu thật.

Nghe Liêu sư gia và phụ thân nói như chém đinh chặt sắt, còn tưởng rằng run rẩy lúc này, cũng là một khâu trong đó.

Cảm thấy ngực lại bị đâm một dao, hơn nữa còn là tiểu thư đâm, Liêu sư gia lúc này cho dù mất mặt, cũng không dám nói ra, đành phải lộ ra biểu cảm sắp khóc:

- Cái này... Hồi bẩm tiểu thư, vừa rồi là thuần phục thất bại.

- Có ý gì?

Dư Tiểu Ngư trợn to mắt.

Thấy đối phương phá nồi cắt, cứ muốn hắn dùng mắt cào đất, Liêu sư gia đành phải xấu hổ trả lời:

- Thuần thú có thành công, tất nhiên cũng có thất bại, muốn trách thì chỉ có thể trách con Thương Bối Ưng này quá bướng bỉnh, thà rằng bỏ mạng, cũng không muốn trở thành sủng vật của nhân loại, ta đã tận sức rồi...

Nói đến đây, Liêu sư gia xoay người ôm quyền với Dư Long Thanh, vẻ mặt xấu hổ:

- Thành chủ đại nhân, là thuộc hạ tài thuần thú không tinh, chưa thể chỉ điểm tốt, mới khiến thành chủ lỡ mất thú sủng trong lòng.

Việc thuần thú của Dư thành chủ, tất nhiên do hắn chủ đạo, không ai ngờ, tốn công tốn sức, cuối cùng lại giỏ trúc múc nước công dã tràng.

- Cũng không trách ngươi, chỉ có thể nói ta và con Thương Bối Ưng này không có duyên phận! Ngươi nói đúng, cái chuyện thuần thú này, có thành công, tất nhiên cũng sẽ có thất bại, lợi hại nhất thời không đáng bận tâm, tranh thủ lần sau thành công là được.

Dư Long Thanh lắc đầu.

Giày vò hơn nửa tháng, thiếu chút nữa thì toi cả cái mạng già, vào thời điểm cuối cùng vẫn đâm đầu tự sát.

Tuy trong lòng buồn bực, nhưng cũng không tiện nói thêm gì.

Dẫu sao, đối phương đã dốc túi truyền dạy, không hề giấu giếm, muốn trách cũng chỉ có thể trách mình vận khí không đủ.

Nghe xong đối thoại của hai người, Dư Tiểu Ngư cuối cùng cũng rõ là có chuyện gì, nhìn về phía Trương Huyền ở cách đó không xa với vẻ nghi hoặc hay không

- Không phải ngươi nói chỉ mất nửa ngày là thuần phục được Túc Sương à? Vì sao cha ta mất nửa tháng, vẫn không giải quyết được?

Lời này không nói còn đỡ, vừa nói ra, bất kể Dư Long Thanh hay là Liêu sư gia, đều chỉ mong có cái lỗ mà chui vào.

- Tiểu thư ăn nói cẩn thận... Một thiên lý mã nho nhỏ mà thôi, sao có thể đánh đồng với Thương Bối Ưng...

Liêu sư gia vội vàng giải thích.

Trương Huyền mỉm cười:

- Có thể là vận khí của ta khá tốt.

Kỳ thật nó cũng đã chết rồi...Chỉ là có thủ đoạn mở linh mà thôi.

- Vậy... Ngươi có thể giúp cha ta thuần phục thử không?

Dư Tiểu Ngư vẫn không muốn từ bỏ cơ hội.

- Cái này...

Trương Huyền do dự một chút, nói:

- Nếu con Thương Bối Ưng này không chết, cũng có thể thử chút, hiện tại thì...

- Có thể thử một chút?

Hắn còn chưa nói xong, liền bị thanh âm lạnh lùng của Liêu sư gia cắt ngang:

- Đúng là trâng tráo, không biết trời cao đất rộng. Thương Bối Ưng bị giày vò nhiều ngày như vậy, cũng không cam tâm khuất phục, ngược lại dùng cái chết để tỏ rõ chí nguyện, chứng tỏ, tuyệt đối không thể chấp nhận thuần phục! Đừng nói là tên gia hỏa thích ba hoa như ngươi, cho dù là cường giả nắm giữ Thuần Thú Thiên Mệnh tới cũng không thể thành công...

- Đây là Liêu sư gia không tin ta có thể làm được à?

Mí mắt Trương Huyền nhướng lên.

Đối phương nói một lần hai lần, hắn còn nhún nhường, liên tục mấy lần, tượng đất cũng có tính nóng.

- Không sai, nếu với loại tình huống này, ngươi còn có thể thuần phục, Liêu Thế Quyền ta nguyện ý bái ngươi làm thầy.

Liêu sư gia hừ lạnh.

- Bái sư thì không cần, hiện tại ta thiếu một số công pháp bí tịch có thể tu luyện, chỉ cần đáp ứng cho ta tới tàng thư khố của phủ thành chủ, đọc sách một canh giờ, thuần phục giúp các ngươi thì có gì khó.

Tâm niệm khẽ động, Trương Huyền nói.

Hồng Sơn Tầm Trì Pháp có trăm ngàn sơ hở, trên đường đến đây, đã nghĩ tới liệu có thể thừa cơ kiếm một chút lông dê ở phủ thành chủ hay không, đối phương vừa hay cho một cái cớ.

Về phần con chim ưng trước mắt này, chết rồi thì mở linh, không chết thì thuần phục... Nói chung bất kể thế nào, đều đứng ở thế bất bại.

Về sau xử lý thế nào, một con chim ưng bay mất bóng, cũng không trách được ta.

- Đọc sách một canh giờ?

Không ngờ hắn lại đề xuất yêu cầu như vậy, Liêu sư gia lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.

Đã là tàng thư khố công khai, bình thường sẽ không dính dáng tới pháp quyết quá bí ẩn, nhưng cũng bao hàm nội tình của phủ thành chủ, không phải tùy tiện người nào cũng có thể tới tham quan học tập.

Loại chuyện này, hắn cũng không làm chủ được, chỉ có thể để thành chủ quyết định.

Hiểu ý của hắn, Dư Long Thanh nhíu mày, vừa định lên tiếng, chỉ thấy nữ nhi nhìn tới:

- Sao Tuyết Nhi cho ngươi Hồng Sơn Tầm Trì Pháp ngươi lại không cần,

- Tiểu ngư, thế này là sao?

Thấy nữ nhi dường như biết chuyện gì đó, Dư Long Thanh hỏi.

- Ờ, là thế này.

Dư Tiểu Ngư giải thích:

- Kỳ thật... Trương Huyền là mã phu của Vân nhi, chưa từng tu luyện, lần này theo chúng ta tới Bạch Nham Học Viện, thấy nhiều Nguyên Võ Giả như vậy, có thể là có chút động lòng, muốn học một chút xem làm thế nào để mở Nguyên Trì...

- Chưa từng tu luyện bao giờ?

Dư Long Thanh nhìn kỹ về phía Trương Huyền, quả nhiên khí huyết yếu ớt, trong cơ thể không chỉ không có nguyên khí, còn dường như bị nội thương, trầm ngâm một chút, hỏi:

- Ngươi thực sự có biện pháp thuần phục con Thương Bối Ưng này à?

- Nếu tên gia hỏa này không chết... Cũng có một chút biện pháp!

Trương Huyền gật đầu.

Không ngờ thành chủ thực sự hỏi đối phương, Liêu sư gia lộ ra một tia không cam lòng, trong giọng nói tràn ngập khinh thị và khinh thường:

- Thành chủ chắc không phải thực sự cảm thấy, tên gia hỏa ngay cả Nguyên Trì cũng không tìm được này lại có thể hỗ trợ thuần phục Thương Bối Ưng chứ.

- Thử một chút cũng không sao!

Dư Long Thanh xua tay:

- Ừ, ngươi đi mời Lý đại phu đến đây.

Cho dù có chút uất nghẹn, Liêu sư gia vẫn gật đầu đi ra.

Ai bảo hắn không thành công, thành chủ đã mất kiên nhẫn, đi tin lời nói dối của người khác, cũng không có gì đáng trách.

Có điều, nói dối chính là nói dối, một tiểu gia hỏa không có tu vi mà thôi, khẩu khí không nhỏ, chờ một lúc nữa không thuần phục được, thành chủ tất nhiên sẽ lại tin vào thực lực của mình.

Thấy hắn rời khỏi, đám người Dư Long Thanh, Trương Huyền đồng thời nhìn về phía Thương Bối Ưng nằm trên mặt đất.

Tuy trên đầu Tên gia hỏa này đã chảy không ít máu, nhưng dù sao cũng là Nguyên Thú, tố chất thân thể rất mạnh, từ tới hiện tại vẫn còn run rẩy cho thấy, chắc vẫn chưa chết hẳn, nếu cứu chữa đúng lúc, chắc vẫn còn cơ hội.

Không lâu sau, một lão giả đeo hòm thuốc, đi theo sau lưng Liêu sư gia tới, chắc chính là Lý mà thành chủ nói.

Đối phương cũng không nhiều lời, đi tới trước mặt Thương Bối Ưng, kiểm tra nó một lúc, lấy ra một viên thuốc, giã ra thành nước thuốc, rót vào.

Không lâu sau, Thương Bối Ưng chậm rãi mở mắt, lại nhìn về phía Dư Long Thanh, trong mắt đầy cảnh giác và phẫn nộ, hiển nhiên thuần phục vừa rồi đã khiến nó chịu nỗi nhục lớn.

Lúc này Dư Long Thanh mới thở phào, nhìn về phía Trương Huyền:

- Nếu ngươi thuần phục được, có cần vật phẩm gì, giờ ta sai người đi chuẩn bị.

- Không cần, ta thuần thú cần yên lặng tuyệt đối, mới có thể tiện câu thông với nó, nếu không ngại... Mấy vị có thể rời phòng không?

Trầm ngâm một chút, Trương Huyền nói.

Cách thuần thú đánh đập, vẫn không biết có thể được hay không, trước tiên cứ đuổi người đi đã rồi tính, nếu không, bị đối phương nhìn thấy, mình cũng có chút ngượng ngùng.

- Được.

Do dự một chút, Dư Long Thanh cuối cùng vẫn gật đầu, dẫn theo Dư Tiểu Ngư, Liêu sư gia đi ra.

Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại Trương Huyền và Thương Bối Ưng.

- Chiếp.

Thương Bối Ưng còn tưởng rằng sau khi tỉnh lại, Dư Long Thanh lại sẽ tiếp tục tra tấn, không ngờ xoay người rời khỏi, trong ánh mắt lộ ra một tia nghi hoặc, có điều, tia nghi hoặc này không kéo dài được bao lâu, liền nhìn thấy thanh niên ở cách đó không xa đang ma quyền sát chưởng, làm nóng người, lập tức, vẻ mặt lại trở nên dữ tợn.

- Chiếp chiếp...

Hai cánh che ngực, Thương Bối Ưng khẩn trương rít lên, giống như tiếng cú mèo kêu thảm, vang vọng trong đêm tối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.