Thiên Đạo Đồ Thư Quán 2: Thiên Mệnh Vĩnh Hằng

Chương 47: Chương 47: Ngươi vui vẻ là tốt rồi




- ???

Mạc Nhan Tuyết ngây người.

Liễu Minh Nguyệt lại hốc mắt đỏ bừng, chỉ mong có cái lỗ để chui vào.

Nàng chính là thiên tài mà... Liên tục bị người ta cự tuyệt sáu lần!

Mấu chốt là... Cho dù các ngươi không muốn nhận ta, cũng phải tìm một chút lý do chứ, lại nói nể mặt một mã phu.

Ý tứ gì vậy?

Ta không xứng làm đệ tử của mã phu sao?

Đang tức tới sắp sụp đổ, mắt quét qua đám người nhị trưởng lão Ngô Lưu Vân, cũng thấy bọn họ liên tục xua tay:

- Chúng ta cũng không nhận...

Cự tuyệt ×7.

Cự tuyệt ×8.

Cự tuyệt ×9.

...

Cự tuyệt ×107.

Trong chớp mắt, số lần bị cự tuyệt đã vượt quá một trăm.

Tất cả học sinh, lúc này đều ngây đơ, ai nấy nhìn nhau, sau đó nhìn nhìn Liễu Minh Nguyệt, lại nhìn Trương Huyền cũng có chút ngây đơ ở cách đó không xa.

Ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?

Người biết thì hắn là mã phu, người không biết còn tưởng rằng là viện trưởng đó.

- Đám gia hỏa này, không thể nhún nhường một chút sao?

Sau khi thấy rất nhiều lão sư đều cự tuyệt, ánh mắt lấy lòng, sao Lục Minh Nhung không biết bọn họ nghĩ gì, ôm trán, có chút phát điên.

Vừa rồi đặc biệt dặn dò, bảo mọi người đừng bại lộ thân phận thiên tài siêu cấp của Trương Huyền, kết quả, vì lấy lòng đối phương mà đều xoắn xuýt cả lại, giờ thì hay rồi, người có ngốc tới mấy, sợ rằng cũng nhìn ra vấn đề.

Có thể đừng chơi như vậy không?

Đúng là đội hữu lợn.

- Vì sao lại nói là tôn trọng ý kiến của ta?

Quả nhiên, không chỉ người khác phát giác ra không thích hợp, Trương Huyền cũng có chút ngây đơ, vẻ mặt nghiêm túc giải thích:

- Ta thực sự không muốn nhận nàng.

Cự tuyệt ×108.

Nhận học sinh, có sao cũng phải nhận người nghe lời, biết tôn sư trọng đạo chứ.

Ả Trước mắt này, điêu ngoa ngang ngược, không hề để hắn vào mắt, nếu thực sự nhận, còn chẳng phải là bị sỉ nhục à...

- Oa...

Lại thấy vẻ mặt nghiêm túc của đối phương, không có chút giả bộ, lại thêm tất cả lão sư toàn bộ đều cự tuyệt, Liễu Minh Nguyệt vừa lo vừa tức, không nhịn được nữa, cảm xúc sụp đổ, bật khóc ngay tại chỗ.

Nàng đúng là thiên tài mà... Nguyên Trì bình trắc ra 24 đạo Thiên Mệnh Nguyên Lực, đây chính là thành tích mà thành chủ cũng không có, đổi lại là người khác, các sư phụ toàn bộ đều coi là bánh thơm mà tranh cướp, vì sao đến chỗ mình lại biến thành khoai lang nóng phỏng tay?

Thật sự kém như vậy sao?

- Cái này... Ngươi đừng khóc!

Không ngờ nha đầu này lại bật khóc, Mạc Nhan Tuyết lập tức cảm thấy đau đầu.

Nếu Đối phương một mực cường ngạnh với nàng, nàng cũng có thể dùng thủ đoạn tương tự để đối đãi, nhưng khóc... Là thật sự không có biện pháp.

Rối rắm một chút, ngẩng đầu nhìn về phía thanh niên ở cách đó không xa.

- Trương Huyền. . . Hay là ngươi nhận đi! Sau Nguyên Trì Bình Trắc, không có lão sư nhận, chẳng những sẽ bị người ta cười nhạo, còn chẳng khác nào không thể nhập học, không vào được Bạch Nham Học Viện nữa...

Nàng cũng nhìn ra được, lão sư khác không nhận, khẳng định có liên quan tới kẻ từng là hạ nhân này, mặc dù không biết đối phương làm được thế nào, nhưng cũng hiểu, muốn phá cục, chỉ có tìm hắn.

- Ặc...

Nhìn nhìn hai bên, thấy ánh mắt của mọi người xung quanh đều toàn bộ tập trung lại, Trương Huyền cũng có chút bất đắc dĩ.

Hắn là thích nhún nhường nhất, bị nhiều người như vậy nhìn chằm chằm, hơn nữa còn có một người muốn chết muốn sống đòi phải làm học sinh của hắn, phút chốc liền cảm thấy to cả đầu.

Im lặng làm mỹ nam tử, thực sự cũng không được sao?

- Như vậy đi.

Trầm tư một lát, Trương Huyền nói:

- Nàng có thể treo dưới danh nghĩa của ta, làm đệ tử của ta, nhưng có dạy nàng hay không, lại dạy thế nào, đều do ta quyết định, ngoài ra, còn phải chuyển nhượng con Đạo Ly đó cho ta.

Hôm nay đã không nhận thì không thể xong việc, vậy cứ kiếm chút lợi ích, coi như là lễ bái sư của đối phương.

Vạn Thế Chi Sư nhận học sinh, cho dù chỉ là dự thính, cũng không phải tùy tiện ai cũng được.

- ? ? ?

Mạc Nhan Tuyết ngây người.

Vốn tưởng rằng chỉ cần nàng mở miệng, đối phương có thế nào cũng phải bán cho chút mặt mũi, dẫu sao, nhận Liễu Minh Nguyệt làm học sinh, cũng có lợi ích rất lớn đối với đối phương, nằm mơ cũng không ngờ lại nghe thấy những lời này.

Đường đường là đại tiểu thư Liễu gia bái sư, ngươi còn kênh kiệu à?

- Ngươi nằm mơ. . .

Quả nhiên, nghe thấy vậy, Liễu Minh Nguyệt không buồn khóc nữa, mà là tức tới nghiến răng.

Bảo nàng bái sư cũng là rất có tài mà không phát huy được rồi, còn phải tặng lễ, mấu chốt là có dạy hay không, lại dạy thế nào cũng không xác định... Ngươi tưởng ngươi là ai?

- Khụ khụ.

Ngay khi nàng ủy khuất tới sắp phát điên, thành chủ Dư Long Thanh một mực không nói chuyện đi tới:

- Trương Huyền lão sư, Liễu Minh Nguyệt đã không nguyện ý làm đệ tử của ngươi, vậy chuyện này coi như không có di.

- Thành chủ ra mặt rồi.

- Chắc hắn cũng không nhìn được nữa.

- Đúng vậy, nghe nói Trương Huyền này lúc trước chính là mã phu, có tài thuần ngựa, mới được viện trưởng đặc biệt nhận vào làm lão sư tạp dịch, lại thực sự tưởng mình là cao thủ...

Thấy Dư thành chủ mở miệng, xung quanh vang lên tiếng hừ lạnh.

Trong mắt Mọi người, đường đường là thiên tài xếp thứ ba Bạch Nham Thành, có thể coi trọng ngươi, tới môn hạ của ngươi tu hành, tuyệt đối là phúc phận không biết phải tu luyện bao nhiêu năm, không những không biết cảm ơn, còn dám tinh vi tinh tướng, đúng là được nể mặt lại không biết điều.

- Được.

Trương Huyền gật đầu.

Vừa hay hắn cũng không muốn dạy, dẫu sao với năng lực của hắn, vạn nhất dạy dỗ thiên tài tuyệt thế, tu vi trong khoảng thời gian ngắn trở thành đệ nhất Bạch Nham Thành, cũng khá là xấu hổ.

- Minh Nguyệt chất nữ, ta đã nói rồi, Trương lão sư không nhận ngươi làm học trò nữa...

Nghe thấy hắn đáp ứng, Dư thành chủ nhìn về phía nữ hài.

- Đa tạ thành chủ...

Liễu Minh Nguyệt liên tục gật đầu.

- Ừ.

Không để ý tới nữ hài lúc khóc lúc gào này nữa, Dư Long Thanh lại ngẩng đầu nhìn về phía Trương Huyền, khom người ôm quyền:

- Trương lão sư, Minh Nguyệt chất nữ đã không bái vào môn hộ của ngươi, không bằng... Để nữ nhi của ta bái vào môn hạ, trở thành đệ tử của ngươi nhé?

Lục Minh Nhung không phải kéo ngươi tới làm lão sư tạp dịch à? Vậy ta đưa nữ nhi đến môn hạ của ngươi, làm đệ tử của ngươi.

Mỗi ngày đều chỉ bảo, ngày đêm ở chung, vạn nhất làm ra gì đó thì đúng là kiếm bộn rồi.

Hừ, bài vở với ta á, ai bài vở lại người đứng đầu thành như ta?

- Khụ khụ, cha, ngươi. . . Tổng cộng có mấy nữ nhi?

Không ngờ phụ thân lại nói ra như vậy, Dư Tiểu Ngư sửng sốt, không khỏi nhìn tới.

Dư Long Thanh nhíu mày:

- Tất nhiên là một mình ngươi rồi.

Mắt Dư Tiểu Ngư trợn tròn:

- Ý của ngươi là, ta bái vào môn hạ của Trương lão sư, nhưng ta đã đáp ứng Lục viện trưởng rồi...

Dư Long Thanh mỉm cười:

- Không phải vẫn chưa cử hành nghi thức bái sư à? Rút lại là được, tin rằng hắn cũng sẽ không để ý đâu...

Sao không hiểu ý của hắn, lúc này Lục Minh Nhung lại không tiện nhiều lời, đành phải xấu hổ lại không mất lễ phép gật đầu:

- Ngươi vui là được rồi...

- ...

Vốn tưởng rằng phụ thân là đang nói đùa, không ngờ muốn làm thật, Dư Tiểu Ngư triệt để ngây đơ.

Mã phu này không phải là thuần thú hơi lợi hại một chút à? Vì sao đáng để Lục viện trưởng cùng với phụ thân phải tôn trọng như vậy?

Dư Long Thanh:

- Trương lão sư, khảo hạch vừa rồi của nữ nhi ta thì ngươi cũng thấy rồi, đứng thứ hai Bạch Nham Học Viện, thiên tư trác tuyệt, lại thêm tài nguyên của phủ thành chủ, một khi bắt đầu tu luyện, nhất định sẽ tiến bộ cực nhanh, bái vào môn hạ của ngươi, nhất định sẽ không bôi nhọ môn phong, không biết... Ý của ngươi thế nào?

Nhìn hắn một cái, Trương Huyền hơi nhíu mày:

- Ta không nhận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.