Thiên Đạo Đồ Thư Quán 2: Thiên Mệnh Vĩnh Hằng

Chương 48: Chương 48: Trần Hạo




Trương Huyền thực sự chút bực mình.

Bắt đầu từ ngày hôm qua, hắn đã một mực nhún nhường khi làm bấy kỳ việc gì, không ngông nghênh, không lộ liễu, ôn nhu hàm súc, chân thành đối đãi người, hôm nay là làm sao vậy? Ai nấy đều muốn bái hắn làm thầy?

Chắc không phải thân phận Vạn Thế Chi Sư đã bại lộ rồi chứ?

Rụt rè nhìn về phía Dư Long Thanh, Lục Minh Nhung, thấy trong mắt hai người bọn họ chỉ có vẻ thưởng thức, không có gì khác, mới thầm thở phào.

- Đầu óc tên gia hỏa này có bệnh à, thành chủ đã tự mình mở miệng, bảo Dư tiểu thư làm học sinh của hắn cũng cự tuyệt?

- Tình huống gì thế? Vì sao thành chủ lại đưa nữ nhi cho một lão sư tạp dịch nhận làm học sinh?

Trương Huyền không cự tuyệt còn đỡ, vừa cự tuyệt xung quanh lập tức trở nên xôn xao, tất cả học viên đều ngơ ngác nhìn nhau, mắt trợn tròn xoe.

Đặc biệt là người vừa trào phúng hắn, đều cảm thấy mặt bị tát cho nóng rát.

Vừa nói không nhận Liễu Minh Nguyệt là đầu óc có vấn đề, tức khắc, thành chủ cũng muốn hiến nữ nhi tới... Tình huống gì vậy?

- Yên tâm đi, dám cự tuyệt thành chủ, tên gia hỏa này khẳng định sẽ xui xẻo!

Trong đám người, một học viên phỏng đoán.

- Đúng vậy! Thành chủ nhất ngôn cửu đỉnh, dám cự tuyệt hắn, đáng đời.

Có người phụ họa.

Ngay khi mọi người đều cảm thấy Dư thành chủ khẳng định sẽ giận dữ, chỉ thấy người sau lại rụt rè, vẻ mặt áy náy mở miệng:

- Ngại quá, là ta lỗ mãng. . . Nếu ngươi thật sự không nhận, để Tiểu Ngư hỗ trợ ngươi cũng được, lúc nào ngươi cảm thấy cũng không tệ, mới nhận làm học sinh cũng không sao.

Thiên tài quả nhiên có tính khí, hay là đừng truy đuổi quá rát...

- ???

Mọi người lại choáng váng.

Ngươi chính là thành chủ mà.

Bị người ta cự tuyệt không nên không vui, không nên tức giận sao?

Mấu chốt nhất là, bảo nữ nhi tới hỗ trợ... Đây con mẹ nó không phải là làm hạ nhân à?

Yết hầu khô khốc, mọi người ai nấy đều không nói ra lời, quay đầu nhìn về phía Dư Tiểu Ngư, muốn nghe thử nữ hài này sẽ nói gì....

- Cha. . . Ngươi muốn làm gì vậy?

Dư Tiểu Ngư là thực sự có chút nổi giận rồi.

Nàng trải qua bao vất vả, nỗ lực tu hành, chính là để trở thành học sinh của viện trưởng, hiện tại đối phương nhận rồi, ngươi lại bảo ta rút, bái một lão sư tạp dịch làm thầy... Mấu chốt là người ta còn không nhận.

- Ngậm miệng, vi phụ an bài ngươi làm gì, cứ nghiêm túc làm là được.

Xua tay, vẻ mặt Dư Long Thanh không vui.

- Ta...

Dư Tiểu Ngư tức tới sắc mặt đỏ lên.

Thấy hảo hữu bị bức phải trở thành học sinh của hạ nhân trước kia, Mạc Nhan Tuyết cũng không nhìn được, khom người ôm quyền:

- Thành chủ, Tiểu Ngư thiên phú tuyệt đỉnh, bắt nàng bái sư Trương Huyền, có phải có chút không thỏa đáng không...

- Ta tự có chừng mực.

Dư Long Thanh cắt ngang lời nói của nàng:

- Ta biết ngươi và Tiểu Ngư là hảo hữu chí giao, giúp ta khuyên bảo đi, ta là phụ thân của ngươi, sao lại đi hại nàng.

Thấy thành chủ thật sự không phải nói đùa, Mạc Nhan Tuyết không biết phải khuyên can thế nào, đành lại nhìn về phía hảo hữu.

- Cha...

Tức tới bĩu môi, tuy Dư Tiểu Ngư buồn bực, nhưng cũng hiểu, phụ thân làm như vậy, khẳng định có mục đích của hắn, không rối rắm quá lâu, cuối cùng vẫn gật đầu:

- Được rồi, cha! Có điều, nếu hắn dạy không tốt, ngươi phải bồi thường cho ta.

- Đó là tất nhiên.

Thấy nữ nhi đáp ứng, Dư Long Thanh bật cười, lại rụt rè nhìn về phía Trương Huyền:

- Trương lão sư...

Đối phương chân thành như vậy, Trương Huyền biết tiếp tục cự tuyệt khẳng định là không được, mấu chốt nhất là... Một mực bị người ta vây xem, nghênh ngang như vậy, thật sự có chút trái với quy tắc làm người của hắn, đành phải gật đầu:

- Vẫn phải nói trước, nàng chỉ tới hỗ trợ, giảng bài thế nào, lên lớp ra sao, để sau hẵng nói.

Hiện tại hắn chưa học công pháp, cho dù muốn dạy cũng không dạy được, để tránh bị lòi đuôi, vẫn cứ phải nói rõ ràng trước mới thỏa đáng.

- Đó là tất nhiên...

Lúc này Dư Long Thanh mới thở phào, vẻ mặt vui sướng.

- Chuyện nên làm đều làm xong rồi, Trương lão sư, ta dẫn ngươi đi tìm chỗ ở trước, sau đó lại an bài công tác cho ngươi.

Thấy Trương Huyền đã bị rất nhiều người chú ý, Lục Minh Nhung biết nếu tiếp tục, thân phận thiên tài tất nhiên sẽ bị đoán ra, đành phải xấu hổ cười cười, vội vàng bảo.

- Ừm.

Vừa hay cũng cảm thấy không nên ở lại nữa, Trương Huyền bước ra khỏi đám người, đang định rời khỏi, chỉ thấy Liễu Minh Nguyệt cản trước mặt:

- Chậm đã!

- Làm sao vậy?

Trương Huyền nhíu mày.

- Có thể nhận Dư Tiểu Ngư, vì sao lại không nhận ta?

Liễu Minh Nguyệt cắn răng nói.

Tên gia hỏa này làm hại nàng không được ai nhận, không để mình yên, mình cũng tuyệt đối sẽ không để hắn được yên.

Không phải ngươi không muốn nhận à? Vậy ta càng muốn trở thành đệ tử của ngươi!

Đến lúc đó, ngươi phải ta đi hướng đông, ta sẽ đi hướng tây, ngươi bảo ta đi đuổi vịt, ta sẽ đi đuổi gà. . . Nói chung chỉ cần ngươi dám nhận, ta sẽ ra sức làm ngược lại với ngươi, chỉ điểm ta tu luyện, ta lại không học gì... Khiến ngươi mất hết mặt mũi trước sư sinh toàn trường.

Để ngươi cũng biết Liễu Minh Nguyệt ta, không phải dễ bắt nạt.

- Nhận ngươi?

Trương Huyền nhíu mày.

- Không sai! Chỉ cần đáp ứng, ta trực tiếp tặng Đạo Ly cho ngươi, mà không phải bán lại.

- Được rồi. Hôm nay các ngươi nhận an bài của học viện trước, ngày mai lại tới tìm ta. . .

Thấy người xem càng lúc càng nhiều, Trương Huyền gật đầu, lười chẳng muốn tiếp tục dây dưa với nàng, mấu chốt nhất là cho dù hắn muốn mua Đạo Ly, cũng không có tiền. . .

- Được.

Nghe thấy hắn đáp ứng, Liễu Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, xoay người bước đi.

Nhận ta làm học sinh, yên tâm, ta sẽ trở thành ác mộng của ngươi!

Sợ lại có người bái sư, Trương Huyền theo sát phía sau Lục viện trưởng, nhấc chân rời khỏi, Dư Long Thanh cũng biết lúc này tiếp tục dồn ép, cũng không thích hợp, nói chung nữ nhi ở bên cạnh đối phương, quan hệ đã được lôi kéo rồi, cũng không nhiều lời nữa, xoay người đi ra ngoài.

- Cha...

Dư Tiểu Ngư lo lắng đuổi tới.

- Hiện tại ngươi là học sinh của Bạch Nham Học Viện, không thể tùy ý rời trường, mau trở về đi.

Dư Long Thanh xua tay.

Dư Tiểu Ngư nhíu mày:

- Nhưng cha...

- Sau này ngươi sẽ biết.

Biết không có cách giải thích, cũng không thể giải thích, Dư Long Thanh bước ra khỏi vườn trường.

Mọi người vừa đi, rất nhiều học sinh đang vây lại với nhau lập tức sôi trào.

- Trương Huyền này... Tên là Trương Huyền không phải? Rốt cuộc là có chuyện gì?

- Nghe nói lúc trước là một mã phu của Mạc Phủ, không biết sao lại được viện trưởng nhìn trúng, lắc mình biến hóa thành lão sư tạp dịch.

- Có được coi trọng tới mấy cũng chỉ là hạ nhân mà thôi, Dư tiểu thư, Liễu tiểu thư bái sư, không ngờ lại ở đây tinh tướng, thực sự cho rằng mình là cao thủ tuyệt thế à.

- Loại người này rất đáng ăn đòn, lát nữa cho một bài học là được.

Nhìn bóng lưng Trương Huyền rời khỏi, không ít học sinh tràn ngập lửa giận.

Bất kể Dư Tiểu Ngư hay là Liễu Minh Nguyệt, đều là mỹ nữ có nhân khí cao nhất trong học viện, lúc này bị một hạ nhân nhận làm học sinh, đổi lại là ai cũng có chút không cam tâm.

- Kỳ thật không cần chúng ta xuất thủ, không phải hắn nhận Liễu tiểu thư làm học sinh à, đồng thời còn bắt nàng tặng lại thiên lý mã Đạo Ly sao?

Trong đám người, một thiếu niên bật cười:

- Chỉ cần chúng ta truyền tin tức này cho Liễu gia, Liễu gia chủ khẳng định sẽ chủ động tìm hắn làm phiền...

Đường đường là Liễu gia thiên kim trong Tam đại gia tộc, không bái được viện trưởng, nhưng bái đại trưởng lão, nhị trưởng lão thì không sao, lại bái lão sư tạp dịch... Không tức mới lạ.

- Đúng vậy! Vẫn là Trần thiếu thông minh.

Mắt mọi người đều sáng lên.

Vị Trần thiếu này, chính là Trần Hạo, thiếu gia của Trần gia, một trong Tam đại gia tộc của Bạch Nham Thành, một trong những người hâm mộ Liễu Minh Nguyệt.

Nữ thần bị bức phải bái một vị lão sư tạp dịch làm thầy, làm nhục như vậy, khiến hắn cực kỳ phẫn nộ, bất kể là thế nào, cũng phải giáo huấn tên gia hỏa tên là Trương Huyền này một chút, xả giận cho nữ thần, khiến nàng phải nhìn mình với ánh mắt khác.

Khác với sự trào phúng của mọi người, đôi mi thanh tú của Mạc Nhan Tuyết nhăn lại, suy nghĩ cả nửa ngày cũng không nghĩ thông.

Thôi, sau này mình đi theo viện trưởng, làm bút ký đi, nếu thật sự không được, lại giảng lại cho Tiểu Ngư, tóm lại, không thể để nàng chậm trễ chuyện tu hành...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.