Thiên Đạo Đồ Thư Quán 2: Thiên Mệnh Vĩnh Hằng

Chương 52: Chương 52: Nguyên Long Thôn Tượng




Một quản lý viên của tàng thư khố cũng biết Thôn Nhiếp Nguyên Long, là viện trưởng, trưởng lão học viện, sao có thể không biết.

Vị Trương Huyền này, không phải là mã phu, không phải không có tài nguyên, không phải chưa từng tiếp xúc với công pháp tu luyện ư? Sao vừa bắt đầu tu luyện đã ầm ĩ như vậy?

Lúc trước, bọn họ thương nghị, đối phương một ngày có thể luyện hóa 50 đạo nguyên khí, một tháng sẽ cấp cho tiền lương 5000 nguyên, kết quả... Người ta một hô hấp luyện hóa ít nhất 50 đạo.

Mọi người đều giống như phát điên.

Châm lò luyện phẩm chất cao, cũng dễ dàng như vậy sao?

- Ta có thể dùng nhân cách để bảo đảm, là thật. . . Ta không thể nhìn lầm.

Thấy ánh mắt đầy hoài nghi của mọi người, Tô Tiễu giơ tay giải thích.

- Mau đi xem thử.

Thấy hắn xác nhận, Nhiễm Thanh Hư vội vàng gật đầu, vừa dứt lời, cảm thấy tiếng gió gào thét, ngẩng đầu nhìn đi, viện trưởng vừa rồi còn nói chuyện, lúc này đã chạy ra được mấy trăm mét, tùy thời sẽ biến mất trước mắt.

Không chỉ là hắn, Vu Vân Châu phó viện trưởng, theo sát phía sau, càng chạy càng nhanh, giống như bị Nguyên Thú nào đó đuổi theo...

- ...

Da mặt giật giật, Nhiễm Thanh Hư đứng yên tại chỗ.

Đây còn là viện trưởng, phó viện trưởng luôn vui giận không hiện ra mặt ư? Sao lại gấp gáp không nhịn được như vậy?

- Đừng đây với đó nữa, còn tới muộn là không thấy được gì đâu...

Đang nghi hoặc, một tiếng thở dài vang lên, ngẩng đầu nhìn, nhị trưởng lão Ngô Lưu Vân cũng đã xông ra, nhìn xung quanh, lúc này Nhiễm Thanh Hư mới phát hiện, trong phòng đã chỉ còn lại một mình hắn, tất cả mọi người đều chạy rồi.

- Đợi ta với...

Vẻ mặt buồn bực, Nhiễm Thanh Hư không nhịn được nữa, theo sát phía sau, vội vàng lao ra.

Không lâu sau, chư vị trưởng lão toàn bộ đều tới trước tàng thư khố, nhìn thanh niên một tay để sau người, một tay cầm thư tịch, lâm vào ngộ đạo phía trước, ai nấy ngơ ngác nhìn nhau.

...

Thư tịch Thái bổ trâu bò thật.

Sau này mọi người cũng phải truyền đọc, thái thái lẫn nhau...

- Quả nhiên là Thôn Nhiếp Nguyên Long...

Xác nhận xong, Lục Minh Nhung nuốt nước miếng.

Nguyên khí có thể tiến vào trong cơ thể đối phương nhanh như vậy, trừ dị tượng trong truyền thuyết này ra, không thể có cách nói khác, bình trắc Nguyên Trì khiến Mệnh Bàn vỡ vụn, tu luyện Súc Lực cảnh lại làm ra Thôn Nhiếp Nguyên Long. . .

Ầm ĩ cả nửa ngày, ta con mẹ nó mới là mã phu, chưa trải sự đời sa cơ thất thế ở nông thôn.

Nếu không, vì sao ngươi tùy tiện tu luyện, lợi hại như vậy, nghịch thiên như vậy...

- Nguyên khí trong phạm vi mấy trăm mét chung quanh, đã đều bị hấp thu hết rồi...

Cảm nhận một chút, Nhiễm Thanh Hư mở miệng nói.

- Đúng vậy! Hắn hấp thu nhanh như vậy, nếu tiếp tục, không chỉ là mấy trăm mét, ta sợ nguyên khí trong mấy dặm chung quanh đều không thể tránh được, mà một khi như vậy, toàn bộ học viện đều sẽ xuất hiện hiện tượng không có nguyên khí để hấp thu... Loại tình huống này, ta sợ không thể giấu được học viên khác.

Nhớ tới một chuyện, phó viện trưởng Vu Vân Châu nhăn mày.

Cái này giống như máy bơm, công suất quá lớn sẽ hút dòng nước ra vòng xoáy, nước chung quanh không thể bổ sung đúng lúc, sẽ gặp phải hiện tượng chân không...

Nguyên khí là sống, tùy ý lưu động, không ai chú ý, nhưng một khi xuất hiện chân không, tất cả học sinh trong học viện khẳng định đều sẽ phát hiện, đến lúc đó muốn giải thích cũng không thể.

Tin tức này chỉ cần bị truyền ra... Tin tức về thiên tài còn giấu giếm thế nào được?

Tất cả nỗ lực trước đó đều sẽ thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ, ba tấm Mệnh Bàn cũng chẳng khác nào hi sinh vô ích.

- Kế hiện tại, chỉ có thể khiến nguyên khí không xuất hiện chân không.

Lục Minh Nhung gật đầu:

- Ta có một kế. . .

- Ý của viện trưởng, là muốn chúng ta bổ sung nguyên khí bị hấp thu?

Đối phương còn chưa lên tiếng, Vu Vân Châu đã hiểu được, đồng tử co rút lại.

Tốc độ hấp thu của đối phương, rõ ràng là càng lúc càng nhanh, muốn không xuất hiện dị thường, cũng chỉ có thể bổ sung lại nguyên khí bị hắn hút đi, mà cách làm trực tiếp nhất, chính là những cao thủ như bọn họ dùng lực lượng của mình bổ sung lỗ hổng...

- Cũng chỉ có thể như vậy thôi.

Lục Minh Nhung gật đầu:

- Yên tâm đi, Súc Lực cảnh thì ngươi cũng biết, chính là nhồi nguyên khí vào Nguyên Trì, kích hoạt kinh mạch... Cho dù Nguyên Trì của hắn đạt tới thánh phẩm, lần đầu tiên hấp thu, cũng có thể hấp thu được bao nhiêu đạo nguyên khí? Mấy người chúng ta chỉ cần bổ sung một chút, chắc rất nhanh là có thể áp chế dị tượng...

- Không sai.

- Nói có lý.

Hơi sửng sốt, đám người Nhiễm Thanh Hư, Vu Vân Châu đồng thời gật đầu.

Nguyên Trì thánh phẩm là rất lợi hại, nhưng đối phương dẫn động dị tượng Thôn Nhiếp Nguyên Long, chứng tỏ đã hấp thu rất nhiều nguyên khí, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tùy thời sẽ bão hòa, việc bọn họ cần phải làm là giải quyết hậu quả mà thôi, không cần nghĩ cũng biết, nguy hiểm chắc sẽ không quá lớn.

Nói chuyện trong lúc, nguyên khí xung quanh lại sôi trào, tốc độ hấp thu của đối phương, không chỉ không có dấu hiệu chậm lại, ngược lại còn nhanh hơn, một, hai, ba…. Trong chớp mắt, bên cạnh thân thể Trương Huyền đã xuất hiện chín con trường long từ nguyên khí tạo thành, phân tán ở chín vị trí đại huyệt.

Thư tịch vừa được chuyển đi, dưới sự trùng kích của nguyên long, lại có mấy trăm bản bay lên rồi bị khuấy thành mảnh vụn, rơi xuống đầy đất.

- Không kịp, không mau bổ sung lực lượng, không tới 10 hơi thở, sẽ xuất hiện chân không nguyên khí.

Sắc mặt Lục Minh Nhung biến đổi.

Một con nguyên long đã khiến cho toàn bộ tàng thư khố rung chuyển, nguyên khí trong phạm vi mấy trăm mét chung quanh tiêu hao hết, lại có thêm tám nguyên long, nếu còn không mau bổ sung lực lượng, cục diện chân không khẳng định rất nhanh sẽ xuất hiện, thậm chí là còn nhanh hơn, kịch liệt hơn tưởng tượng.

- Động thủ.

Cùng với tiếng quát của Lục Minh Nhung, mọi người đồng loạt xuất thủ, từng đạo lực lượng tinh thuần, từ lòng bàn tay của các cao thủ Bạch Nham Học Viện bắn ra, hạ xuống trên nguyên long.

Rầm!

Chín nguyên long vốn đã không hút được nguyên khí, có chút điên cuồng, cảm nhận được lực lượng ùa tới, lập tức biến thành thoải mái, trong chớp mắt thân thể từ màu xanh xám, biến thành màu vàng nhạt, giống như sống dậy.

- Đây là... Nguyên Long Thôn Tượng? Nguy rồi, lực lượng ta tiêu hao quá nhanh, đã không giãy ra được.

- Ta cũng bị nguyên long giữ chặt, không thể thoát ra được.

Nhìn thấy nguyên long biến thành màu vàng, cảm nhận được lực lượng trong cơ thể đang trào ra ngoài giống như thủy triều, đám người Lục Minh Nhung đều cảm thấy trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa thì ngất xỉu.

Nguyên Long Thôn Tượng, thoát thai từ điển cố mãng xà nuốt tượng, tên sao nghĩa vậy, lực cắn nuốt của cự long từ nguyên khí hình thành quá cường đại, nuốt được cả voi.

Tuy mọi người không phải voi, nhưng so với Trương Huyền, đích xác cường đại hơn nhiều, được tính là dùng yếu nuốt mạnh, vì vậy, dùng bốn chữ này rất đúng, còn vô cùng chuẩn xác.

Vừa rồi bọn họ chỉ muốn cung cấp một chút lực lượng, khiến nguyên long mau chóng dừng hấp thu, đừng gây ra động tĩnh quá lớn, khiến chuyện thiên tài không giấu được nữa, giờ thì ngược lại, vừa tiếp xúc với đối phương, lực lượng lập tức nhanh chóng trào ra, muốn cản cũng không được.

Cái này giống như nhìn thấy lão hổ đói bụng, muốn cho nó ăn một chút, kết quả, cả bản thân mình cũng bị đáp vào.

Vốn tưởng rằng đối phương đã dẫn tới dị tượng Thôn Nhiếp Nguyên Long, chắc nhu cầu đối với nguyên khí sẽ không quá lớn, nhưng nằm mơ cũng không ngờ, ngược lại còn biến thành mạnh hơn.

Lực lượng vừa tiếp xúc đã bị cắn nuốt, hơn nữa vượt quá tốc độ thoát của bọn họ... Giờ cho dù muốn đổi ý cũng không kịp.

- Mọi người đừng khẩn trương, ra sức truyền tu vi, thập đại trưởng lão của Bạch Nham Học Viện chúng ta, phối hợp với viện trưởng phó viện trưởng, nguyên khí của mười bốn vị cao thủ, không tin không bổ sung được cho Nguyên Trì của một tiểu tử mới đạt tới Súc Lực cảnh.

Lông mày nhướng lên, ánh mắt Lục Minh Nhung lộ ra vẻ tự tin cường đại.

Thiên phú của đối phương có mạnh tới mấy, cũng chỉ là vừa bắt đầu tu luyện mà thôi, mười mấy người bọn họ, thực lực mạnh đạt tới Nguyên Trì thất trọng Ngọc Cốt cảnh đỉnh phong, yếu cũng có Nguyên Trì lục trọng Tạng Phủ cảnh đỉnh phong, lực lượng dồi dào, cuồn cuộn như biển, chỉ lấp một nửa cái hồ, không tin nhiều người như vậy tập hợp, vẫn không lấp đầy được một Súc Lực cảnh nho nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.