Thiên Đạo Đồ Thư Quán 2: Thiên Mệnh Vĩnh Hằng

Chương 33: Chương 33: Trúc xanh lá rụng




Ưu sầu này còn chưa kéo dài bao lâu, Trương Huyền liền cảm thấy toàn bộ tàng thư khố, xuất hiện một đạo khí lưu mỏng manh.

Lúc ban đầu thì giống như gió nhẹ ở bờ sông, chỉ có thể thổi bay được tóc mai, cùng với thời gian chuyển dời, cây cối lay động, góc áo đong đưa, khiến toàn thân người ta sảng khoái.

- Đây là... Thiên Mệnh Nguyên Lực? Trong tàng thư khố, sao lại có thứ này?

Trợn to mắt, Trương Huyền một độ hoài nghi có phải cảm ứng sai không.

Thứ này không phải học viện bỏ ra cái giá cao, nhờ vào Mệnh Bàn, Cửu Long Trụ mới có thể rút lấy một bộ phận à? Sao ở nơi này cũng có thể xuất hiện, hơn nữa còn có một loại ảo giác là càng lúc càng nhiều?

- Trước tiên mặc kệ nó... Cũng có thể là Nguyên Thế Giới cảm thấy Thiên Mệnh Nguyên Lực của ta không đủ dùng, cố ý bổ sung một chút, để ta thuận lợi sinh thành Thiên Đạo Công Pháp.

Vẻ mặt sung sướng, Trương Huyền cũng không rối rắm nữa, tinh thần khẽ động, Thiên Đạo Đồ Thư Quán nhẹ nhàng lay động, lập tức Thiên Mệnh Nguyên Lực lan ra xung quanh bị cắn nuốt tới, thắp sáng từng quyển thư tịch, được tích trữ lại.

- Hơi chậm...

Hấp thu một lúc, Trương Huyền nhíu mày.

Số lượng Thiên Mệnh Nguyên Lực phiêu đãng trong Tàng thư khố, kém Bạch Nham Học Viện không biết bao nhiêu cấp bậc, dùng tốc độ như vậy hấp thu hơn vạn đạo, không có thời gian mấy ngày, căn bản là không thể hoàn thành.

Mà hắn đã hẹn trước với Dư thành chủ, chỉ xem sách một canh giờ, lúc này chỉ còn lại không tới mười lăm phút.

Dựa theo loại tốc độ này mà hấp thu, e là ngay cả 100 đạo cũng không hấp thu được...

- Không được, phải đẩy nhanh tốc độ.

Do dự một chút, Trương Huyền không che giấu nữa, toàn thân lỗ chân lông đồng thời mở ra, điên cuồng cắn nuốt Thiên Mệnh Nguyên Lực tản mát tự do trong không trung.

Nếu nói vừa rồi vẫn có chút do dự, vậy lúc này giống như là nuốt chửng. Nói chung tàng thư khố lớn như vậy, thiếu mấy đạo Thiên Mệnh Nguyên Lực, chắc cũng không phát hiện được.

Đương nhiên, vẫn phải che giấu một chút, nếu không, một mực ngơ ngác đứng đực tại chỗ, có ngốc tới mấy cũng sẽ bị người ta phát hiện.

Hắn vẫn không muốn để người ta biết, mình chưa mở Nguyên Trì, đã có thể hấp thu Thiên Mệnh Nguyên Lực, chính là vì vương đạo số một - luôn luôn nhún nhường này.

Trương Huyền vui sướng rút ra Ngũ Phương Tầm Nguyên Quyết, thuận tay mở, làm bộ như nghiêm túc đọc, thân thể lại đang không ngừng cắn nuốt, nhất thời trong Thiên Đạo Đồ Thư Quán, ánh sáng lấp lánh, thư tịch sôi trào.

...

Trong tĩnh thất, Dư Long Thanh, Liêu sư gia nhìn Linh Nguyên Thúy Trúc xanh thẫm như ngọc trước mắt.

Vì có được bảo bối này, cho dù hắn thân là thành chủ, cũng tiêu tốn không biết bao nhiêu công sức, hao phí không biết bao nhiêu tâm huyết, vật phẩm như vậy, đặt bất kỳ một nhà nào trong Tam đại gia tộc, gọi là trấn tộc chi bảo cũng không quá đáng.

Lúc này lấy ra, chỉ là để thỏa mãn tâm nguyện của nữ nhi, giúp nàng vui vẻ mà thôi.

- Thành chủ, một khi trận pháp thôi động, không thể dừng được, ngươi xác định thực sự muốn sử dụng chứ? Liêu sư gia lại nhìn tới.

Dư Long Thanh mỉm cười:

- Sao ta cảm thấy ngươi cứ lề mề giống như nữ nhân vậy nhỉ, thôi động một canh giờ, để Tiểu Vũ và Nhan Tuyết điệt nữ có thể cảm nhận Thiên Mệnh Nguyên Lực tốt hơn là được. Dù có để mặc bọn họ hấp thu, liệu có thể tiêu hao bao nhiêu?

- Vâng.

Liêu sư gia gật đầu, không nhiều lời nữa, đi tới trước một thủy tinh cầu ở góc tường, nhẹ nhàng vuốt ve, tức khắc ánh sáng ôn nhuận lấp lánh, vô số nguyên khí đang càn quét lập tức lấp đầy căn phòng.

Cảm nhận được lực lượng khuấy động, Dư Long Thanh lấy ra một tấm ngọc bài, thuận tay vạch một cái trên Linh Nguyên Thúy Trúc, nguyên khí đang càn quét lập tức tụ lại đến trên cây trúc, ùa vào từ rễ, phóng thích từ lá.

Trải qua sự thối luyện của pháp bảo này cùng với trận pháp, phóng thích ra, chính là Thiên Mệnh Nguyên Lực mà Trương Huyền hấp thu.

Một đạo, hai đạo, ba đạo...

Cùng với tinh lọc nguyên khí, một mảng phiến lá màu xanh sẫm ở chỗ cao nhất dần dần biến thành vàng nhạt, giống như bị gió thu quét qua, chậm rãi điêu linh.

- Một chiếc lá, chắc đại khái có thể tinh lọc được 8 đạo nguyên khí.

Liêu sư gia suy tính một chút.

Dư Long Thanh gật đầu:

- 8 đạo này chỉ cần không hấp thu xong, trận pháp sẽ không tiếp tục vận chuyển, đối với bọn Tiểu Ngư mà nói, chỉ thối luyện thân thể, cảm ngộ Thiên Mệnh Nguyên Lực, một chiếc lá là đủ rồi...

Lúc này Liêu sư gia mới coi như hiểu được, khom người ôm quyền:

- Thành chủ anh minh! Đích xác là ta lo bò trắng răng...

Lời nói nịnh bợ vẫn chưa xong, lại thấy trận pháp vừa dừng lại đột nhiên vận chuyển, lại một chiếc lá từ xanh thẫm biến thành khô vàng.

- Hả?

Liêu sư gia không khỏi sửng sốt.

Dư Long Thanh cũng lộ ra một tia kinh ngạc:

- Hai nha đầu này, nhanh như vậy đã hấp thu xong tám đạo Thiên Mệnh Nguyên Lực? Làm được thế nào vậy?

Mới trôi qua bao lâu? Mười hơi thở? Hai mười hơi thở?

Chẳng lẽ bọn họ không nhịn được, trực tiếp hút Thiên Mệnh Nguyên Lực vào Nguyên Trì à? Không nên hồ đồ như vậy!

Nếu hấp thu ở học viện, có thể bình trắc ra cấp bậc, từ đó lựa chọn lão sư tốt hơn, hấp thu ở đây, tối đa cũng chỉ là củng cố Nguyên Trì, cơ hội khác sẽ mất đi.

Cái này giống như sát hạch ở nhà, cùng lắm chỉ là củng cố tri thức, làm được tốt tới mấy, cũng không có quá nhiều ý nghĩa, mà thành tích thi tốt, mới có thể thật sự thay đổi nhân sinh.

Rầm!

Nghi hoặc trong lòng vẫn chưa kết thúc, lại một mảng lá cây biến thành màu vàng, chậm rãi từ đầu cành rơi xuống.

- Lại hấp thu tám đạo nữa.

Có chút không thể ngồi yên được nữa, Dư Long Thanh đột nhiên đứng dậy.

Không đến một phút ngắn ngủi, liên tục hấp thu 16 đạo Thiên Mệnh Nguyên Lực, chẳng lẽ nha đầu nhìn thì có chút ngốc nghếch này của hắn không ngờ lại là thiên tài?

Mày nhăn lại, Dư Long Thanh không nhịn được mở miệng:

- Liêu sư gia, ngươi ở đây nhìn, ta đi xem hai người bọn họ rốt cuộc là có chuyện gì.

- Vâng.

Liêu sư gia gật đầu, vừa muốn nói gì đó, mắt lại hạ xuống trên Linh Nguyên Thúy Trúc, sắc mặt lại biến đổi:

- Thành chủ, lại một chiếc lá nữa vàng héo rồi.

- Cái này...

Dư Long Thanh không nhịn được mà cảm khái:

- Xem ra hai nha đầu này, đối với hấp thu Thiên Mệnh Nguyên Lực, đích xác rất lợi hại.

- Nếu... Một mực kéo dài, ta nên làm gì?

Liêu sư gia không nhịn được nói.

Dư Long Thanh lắc đầu:

- Bọn họ có thể hấp thu Thiên Mệnh Nguyên Lực nhanh như vậy, đích xác vượt quá dự đoán của ta, nhưng... 32 đạo Thiên Mệnh Nguyên Lực, đã đạt tới cấp bậc tứ phẩm, chắc xem như là cực hạn rồi. Loại tình huống ngươi nói, tuyệt không có khả năng xảy ra.

- Ặc...

Liêu sư gia cuối cùng vẫn gật đầu.

Bạch Nham Thành là thành chủ có thiên phú cao nhất trăm năm qua, cũng chỉ là Nguyên Trì ngũ phẩm, hấp thu 16 đạo Thiên Mệnh Nguyên Lực, hai vị tiểu thư này, cho dù có mạnh tới mấy… Lại có thể vượt qua được hắn sao?

Lời nói của thành chủ là đúng, không cần quá lo lắng...

- Ngươi canh giữ ở đây, ta đi xem thử.

Xua tan suy nghĩ có chút không thực tế của thuộc hạ, Dư Long Thanh vừa định rời phòng, liền cảm thấy toàn bộ căn phòng, sáng tối cấp tốc luân phiên, giống như tiến vào sàn nhảy, nhìn thấy đèn nê ông không ngừng lấp lánh vậy.

Vội vàng quay đầu.

Chỉ thấy Linh Nguyên Thúy Trúc vừa còn có màu xanh sẫm, lúc này dưới sự gia trì của trận pháp, không ngừng lấp lánh, hơn mười hơi thở ngắn ngủi, hơn trăm lá cây, đồng thời biến thành màu vàng, theo gió bay xuống, rào rào rơi xuống đầy đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.