Thiên Đạo Đồ Thư Quán 2: Thiên Mệnh Vĩnh Hằng

Chương 32: Chương 32: Thiên Mệnh Nguyên Lực không đủ




- Vì sao?

Đôi mi thanh tú của Dư Tiểu Ngư nhướng lên, miệng chu ra, nước mắt ngân ngấn:

- Có phải ngươi tiếc không?

- Nữ nhi muốn, cho dù sao trên trời, ta cũng không tiếc, chỉ là Nguyên Trì của ngươi chưa bình trắc, tùy tiện tiến vào tĩnh thất tu luyện, ta sợ sẽ bị nguyên khí càn quét trong đó làm bị thương...

Dư Long Thanh giải thích.

Gian tĩnh thất này của hắn, là tiêu tốn cái giá cực lớn mới xây dựng thành, trong đó ẩn chứa trận pháp hội tụ nguyên khí, loại thực lực này của hắn, tu luyện ở bên trong, đích xác làm ít công to, mà loại như nữ nhi, Nguyên Trì chưa triệt để củng cố, tùy tiện tiến vào, bị thương là chuyện nhỏ, nếu vì vậy mà tạo thành tổn thương, đối với tu luyện sau này, sợ rằng sẽ tạo thành ảnh hưởng cực lớn.

Nghe giải thích xong, Dư Tiểu Ngư hiểu ra, trong mắt đầy vẻ chán nản:

- Ta còn tưởng rằng ta cũng có thể dùng được, còn định đêm nay tu luyện một phen thật tốt, ngày mai lại đi bình trắc, tranh thủ giành được thành tích tốt...

Thấy biểu cảm rơi lệ này của nữ nhi, mày Dư Long Thanh nhăn lại, trầm tư một lát, nói:

- Kỳ thật, cũng không phải không biện pháp. . . Tàng thư khố này, chính là thành chủ đời thứ 19 của Bạch Nham Thành xây lên, để bảo hộ thư tịch trong đó không bị nguyên khí ăn mòn, chuyên môn bố trí một trận pháp tinh lọc, có thể dựa vào phương pháp đặc thù rút lấy một bộ phận nhỏ Thiên Mệnh Nguyên Lực, chỉ là... Trận pháp này cần một số dược phẩm quý giá hoặc là tinh huyết của Nguyên Thú mới có thể vận chuyển... Thôi, hiện tại ta đi chuẩn bị, ngươi vào trong tàng thư khố chờ một chút, một lúc nữa ta sẽ tiếp dẫn nguyên khí trong tĩnh thất tới, giúp ngươi tu luyện.

- Đa tạ phụ thân.

Dư Tiểu Ngư lập tức nhảy lên, ôm mặt phụ thân hôn một cái:

- Ta biết phụ thân là tốt với ta nhất.

- Nha đầu ngươi...

Lắc đầu, ánh mắt Dư Long Thanh lộ ra nụ cười cưng chiều, xoay người đi đến xa xa.

Vừa rồi hắn không nói kỹ, rút lấy thiên mệnh nguyên khí cần tiêu hao rất nhiều tài nguyên, cho dù phủ thành chủ bọn họ, cũng rất khó duy trì trong thời gian dài.

Có điều, chỉ cần có thể mang tới trợ giúp cho nữ nhi, tiêu hao tài nguyên thì có sao?

Dư Long Thanh hắn, vẫn tiêu hao được.

- Thông tri cho khố phòng, chuyển gốc Linh Nguyên Thúy Trúc đó của ta tới đây!

Ra khỏi tàng thư khố, Dư Long Thanh quay đầu phân phó.

- Linh Nguyên Thúy Trúc? Thành chủ, đây chính là bảo vật ngươi chuyên môn tìm kiếm để trùng kích Nguyên Trì cửu trọng, vô cùng quý giá, chỉ là vì vậy mà dùng hết, có phải quá lãng phí không...

Liêu sư gia sửng sốt, vội vàng mở miệng.

- Tiểu Ngư chỉ hấp thu Thiên Mệnh Nguyên Lực, thối luyện nhục thân, gia tăng lực lượng Nguyên Trì, chắc không hấp thu được mấy đạo, đối với loại bảo vật Linh Nguyên Thúy Trúc này mà nói, hao tổn cũng sẽ không quá lớn. . . Yên tâm đi!

Dư Long Thanh mỉm cười.

So sánh Linh Nguyên Thúy Trúc với Kim Phật, làm tan ra để đúc thành vật phẩm khác, khẳng định sẽ đau lòng, nhưng nếu chỉ quệt một tầng phấn vàng xuống, ảnh hưởng vừa không lớn, lại có thể khiến nữ nhi vui vẻ, cớ sao lại không làm?

Hiện tại chính là như vậy.

Liên quan tới bình trắc ngày mai, cho dù có Thiên Mệnh Nguyên Lực, nữ nhi cũng không thể hút vào Nguyên Trì, một khi đã như vậy, chỉ là thân thể hấp thu, kinh lạc vận chuyển, ba, năm đạo là chống đỡ được rồi, đối với Linh Nguyên Thúy Trúc mà nói, tối đa cũng chỉ như tiêu hao một chiếc lá.

Mà cây trúc này, có tới hơn ba trăm lá.

Tùy tiện tiêu hao, căn bản sẽ không đau lòng...

- Thành chủ nói cũng đúng.

Liêu sư gia hơi sửng sốt, cũng gật đầu.

Tu sĩ mà Nguyên Trì cũng chưa triệt để củng cố, để nàng ra sức hấp thu, cũng có thể hấp thu được mấy đạo? Thành chủ đã nguyện ý chơi cùng nữ nhi, vậy cứ chơi là được, không tính là đại sự gì.

- Đúng rồi, bảo cũng tới cùng luyện đi, nàng và Tiểu Ngư quan hệ không tầm thường, lại đồng thời nhập học, nếu đều có thể trở nên nổi bật, đối với Bạch Nham Thành cũng có lợi ích cực lớn.

Dư Long Thanh tiếp tục nói.

Liêu sư gia gật đầu, không nhiều lời, xoay người rời khỏi.

...

Dư Tiểu Ngư, Mạc Nhan Tuyết đi vào sâu trong tàng thư khố, chờ Thiên Mệnh Nguyên Lực hàng lâm, Trương Huyền lúc này, cũng đi tới chỗ mà đối phương nói với hắn, mắt hạ xuống một quyển thư tịch, năm chữ to, ngân câu thiết họa, chói mắt dị thường - Ngũ Phương Tầm Nguyên Quyết.

Ngón tay điểm một cái, trong Thiên Đạo Đồ Thư Quán, mười quyển thư tịch đồng thời lay động, chậm rãi ngưng tụ lại, biến thành một quyển.

- Cần tiêu hao mười đạo Thiên Mệnh Nguyên Lực mới có thể hình thành, quyển sách này quả thực không đơn giản...

Hơi sửng sốt, Trương Huyền có chút giật mình.

Thư tịch lúc trước phục chế, cơ bản một đạo Thiên Mệnh Nguyên Lực là có thể thành công, mà hiện tại lại cần mười đạo, xem ra cấp bậc rất cao.

Như vậy cũng tốt, sau này gặp phải công pháp, cũng không cần nhìn, chỉ cần xem số lượng Thiên Mệnh Nguyên Lực tiêu hao là có thể biết được nó có quý giá hay không.

Đương nhiên, thiên đạo hữu tự trong Thiên Đạo Đồ Thư Quán, một khi sử dụng, có thể thoải mái nhìn ra ưu thế của công pháp, quý giá hay không tất nhiên cũng nhìn cái rõ ngay.

- Đã sưu tập được hơn sáu ngàn bản công pháp, chắc có thể dung hợp thành Thiên Đạo Công Pháp rồi.

Cũng thu toàn bộ pháp quyết chung quanh Ngũ Phương Tầm Nguyên Quyết vào đồ thư quán, lúc này Trương Huyền mới ngừng lại.

Ở Bạch Nham Học Viện tổng cộng hấp thu được hơn một vạn đạo Thiên Mệnh Nguyên Lực, lúc này đã tiêu hao gần hết, cũng nên thử dung hợp rồi.

Tinh thần khẽ động, sự thiếu sót của rất nhiều công pháp, lập tức toàn bộ thể hiện ra, ngay sau đó một quyển thư tịch mới, chậm rãi xuất hiện ở trung tâm đồ thư quán, chữ viết trên bìa như ẩn như hiện, xem ra tùy thời sẽ triệt để hiện ra.

Vù!

Cùng lúc đó, hơn hai ngàn bản thư tịch đã hấp thu Thiên Mệnh Nguyên Lực còn lại trong đồ thư quán, lập tức bốc cháy, từng đạo lực lượng tinh thuần, hình thành từng luồng ánh sáng ôn nhuận, không ngừng ùa về phía thư tịch sắp xuất hiện.

- Lúc trước ở Danh Sư Đại Lục không cảm thấy, không ngờ sinh thành một quyển Thiên Đạo Công Pháp, lại cần tiêu hao lớn như vậy. . .

Chỉ một cái hô hấp ngắn ngủi, bốc cháy hơn một ngàn đạo Thiên Mệnh Nguyên Lực, Thiên Đạo Công Pháp vẫn chưa hình thành, Trương Huyền không khỏi líu lưỡi.

Lúc trước ở Danh Sư Đại Lục, thư tịch sưu tập đủ, cái gọi là Thiên Đạo Pháp Quyết, hoàn toàn có thể thoải mái hình thành, mà ở đây, tiêu hao lớn như vậy... Xem ra khiến Thiên Đạo Đồ Thư Quán dung hợp với thiên đạo của Nguyên Thế Giới, gánh thì nặng mà đường thì xa rồi.

Có điều không gấp, chỉ cần thân ở đây, sớm muộn gì cũng có thể thay xà đổi cột, một phát thành công!

Thầm cảm khái, Trương Huyền lại nhìn thư tịch phía trước, lúc này, trong đồ thư quán đột nhiên phát ra một tiếng vang khẽ, ánh sáng xung quanh ùa tới đồng loạt phụt tắt.

- Cái này...

Trương Huyền sửng sốt.

Chỉ thấy hơn hai ngàn đạo Thiên Mệnh Nguyên Lực còn lại, lúc này đã toàn bộ tiêu hao hết, mà cái gọi là Thiên Đạo Công Pháp, vẫn chưa hoàn toàn hiện ra. . .

Nói cách khác... Thiên Mệnh Nguyên Lực hấp thu lúc trước, không ngờ không đủ dùng.

Hơn một vạn đạo, nửa ngày ngắn ngủi đã dùng hết toàn bộ... Mình đúng là nhà giàu tiêu lắm.

Nhưng cho dù là như vậy, cũng không ngưng tụ ra được Thiên Đạo Công Pháp, chắc không phải ngày mai lúc xác định và đánh giá Nguyên Trì, vẫn không thể tu luyện chứ.

Bỏ qua cơ hội lần này, về sau chính là không dễ tìm.

Nhưng. . . Đã dùng hết toàn bộ Thiên Mệnh Nguyên Lực, đi đâu mà tìm mấy ngàn đạo bây giờ?

Trong nhất thời, Trương Huyền có chút buồn rầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.