Thiên Đạo Đồ Thư Quán 2: Thiên Mệnh Vĩnh Hằng

Chương 31: Chương 31: Hắn không phải




Lại nhìn một lúc, phát hiện tên gia hỏa này vẫn đang do dự, một quyển cũng không chịu lật xem, Liêu sư gia lười chẳng muốn quản nữa.

Nói chung dựa theo phân phó của thành chủ, dẫn đối phương tới đây, về phần có thể học được bản lĩnh hay không, phải xem bản thân hắn, không làm được cũng không trách được người khác.

Lắc đầu vừa định ra khỏi tàng thư khố, liền nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, lập tức nhìn thấy thành chủ, Vu Vân Châu cùng với hai vị đại tiểu thư Mạc Nhan Tuyết, Dư Tiểu Ngư đồng thời bước vào.

- Thành chủ đại nhân...

Liêu sư gia vội vàng ôm quyền.

- Hắn chọn thế nào rồi? Chọn được công pháp nào chưa?

Dư Long Thanh làm ra thủ thế im lặng, mỉm cười hạ giọng nói.

Hơi xấu hổ, Liêu sư gia nói ra cảm nhận của mình:

- Hồi bẩm thành chủ. . . Vị Trương Huyền này dường như có chút nóng vội, mơ mộng hão huyền, không giống như là thực sự muốn học tập...

- Ồ? Sao lại nói vậy?

Dư Long Thanh nghi hoặc.

- Chính là...

Do dự một chút, Liêu sư gia nói:

- Hắn đến bây giờ, một quyển cũng chưa chọn?

Dư Long Thanh sửng sốt, nhíu mày nói:

- Không phải ta bảo ngươi hỗ trợ chọn một quyển ư? Sao lại để tự hắn chọn? Trước kia hắn chỉ là mã phu, chưa từng xem qua công pháp, tự lựa chọn làm sao được?

- Cái này...

Liêu sư gia chỉ về phía trước:

- Thành chủ đại nhân, hay là ngài tự xem đi.

Dư Long Thanh đầy nghi hoặc tiến về phía trước một bước, lập tức nhìn thấy Trương Huyền, đang nho nhã im lặng đứng trước một đống thư tịch, dáng người cao thẳng phối hợp với khí chất tuấn tú, tạo cho người ta một loại cảm giác siêu trần thoát tục, không hề giống hạ nhân, mà là một công tử ca.

Trong lòng đang cảm khái, sau đó liền nhìn thấy đối phương nhìn lướt qua giá sách, ngay sau đó, ngón tay lập tức điểm loạn như động kinh...

Tốc độ cực nhanh, giống như súng máy.

- ???

Dư Long Thanh ngẩn ra.

Đây không phải công tử, mà là điềm báo sắp phát bệnh...

Lựa chọn bí tịch, không phải là rút sách ra đọc à?

Giật giật như vậy là cái quỷ gì?

- Hắn. . . Vừa rồi cũng vậy à?

Nhìn một lúc, phát hiện đối phương nhìn một lúc giật một lúc, thuộc về chứng bệnh gián tiếp tính, Dư Long Thanh không nhịn được nữa, hỏi Liêu sư gia ở bên cạnh.

- Vừa rồi... Giật chậm hơn một chút.

Liêu sư gia gật đầu.

- Đến bây giờ một quyển sách cũng chưa mở ra... Thậm chí là chưa đọc qua?

Mí mắt Dư thành chủ giật giật.

Không chỉ hắn có biểu cảm này, Vu Vân Châu, Mạc Nhan Tuyết, Dư Tiểu Ngư cũng đều có chút ngây đơ.

Trải qua bao vất vả còn tưởng rằng là muốn nghiêm túc học tập, có thế nào cũng không ngờ, chỉ là rùng mình với sách.

Đối với mỹ nữ run mấy cái thì chúng ta nhịn, chứng tỏ thân thể tốt, đối với sách cũng có thể ra... Ngươi rốt cuộc là nghĩ gì vậy?

- Đúng vậy! Đến bây giờ một quyển cũng không mở, không phải ta không muốn chọn giúp hắn, mà là đến bây giờ cũng không biết, hắn muốn tìm gì...

Liêu sư gia nói.

- Thôi, hắn giúp ta thuần phục Thương Bối Ưng, chúng ta cũng giúp hắn một chút vậy.

Lại nhìn một lúc, phát hiện đã nhiều hơn nửa tiếng rồi, đối phương vẫn một quyển sách cũng không đọc, Dư Long Thanh không nhịn được nữa, tiến về phía trước một bước:

- Trương Huyền tiểu hữu.

Nghe thấy tiếng gọi, lúc này Trương Huyền mới phát hiện ra mọi người, vội vàng xoay người:

- Thành chủ đại nhân...

Không có tu vi, lại thêm thân chịu trọng thương, ngay cả thính giác cũng không quá nhạy cảm, nếu không, không thể để mặc nhiều người như vậy đi tới cũng không biết.

- Ừm!

Dư Long Thanh chỉ vào Vu Vân Châu, giới thiệu:

- Vị này là Vu phó viện trưởng của Bạch Nham Học Viện, lần này tới đây, có chút chuyện muốn hỏi ngươi.

Trương Huyền nhận ra là đã từng thấy ở học viện, vội vàng ôm quyền:

- Bái kiến Vu viện trưởng...

- Không cần khách khí, ta chỉ là tùy ý nhìn một chút...

Vu Vân Châu nói xong, bàn tay nhẹ nhàng đáp lên vai Trương Huyền, tức khắc, một đạo khí lưu lập tức thuận theo huyệt Kiên Tỉnh của hắn ùa vào trong cơ thể.

Trương Huyền hơi kinh ngạc:

- Viện trưởng đây là ngươi...

Vu Vân Châu thu hồi lực lượng, mặt nhăn lại:

- Ngươi ngay cả Nguyên Trì cũng chưa mở à?

Thanh niên trước mắt, trong cơ thể không hề có nguyên khí, thậm chí ngay cả Nguyên Trì cũng không có.

- Ta vẫn chưa bắt đầu tu luyện, tới đây là muốn tìm sách học tập...

Không ngờ đối phương là đang kiểm tra tu vi của hắn, Trương Huyền gãi đầu, vẻ mặt uể oải.

Nếu hắn tìm được Nguyên Trì, có thể hấp thu nguyên khí, cũng không đến mức phải bất lực, nhún nhường như vậy.

- Càn quấy, không có Nguyên Trì, vì sao không nói sớm...

Quay đầu nhìn Dư Tiểu Ngư, Vu Vân Châu vung tay áo.

Lúc trước nghe vị nha đầu này nói chắc chắn như vậy, thực sự cho rằng tìm được vị kia, ầm ĩ cả nửa ngày, lại là một phế vật ngay cả Nguyên Trì ở đâu cũng không tìm được....

Không có Nguyên Trì, không thể hấp thu Thiên Mệnh Nguyên Lực, tất nhiên cũng không thể là vị thiên tài mà mình vất vả muốn tìm.

- Ngươi chỉ nói là thiên tài, ta cũng không biết cụ thể là dạng gì, chỉ cảm thấy Trương Huyền rất giống mà thôi...

Dư Tiểu Ngư lầu bầu.

Người viện trưởng muốn thu làm đệ tử, cho dù có kém tới mấy, cũng không thể nông nổi, mơ mộng hão huyền như vậy!

Vu Vân Châu hừ lạnh, vẻ mặt không vui.

Thiên phú tu luyện là một phương diện, kiên định nỗ lực cũng quan trọng.

Chọn công pháp cả nửa canh giờ, vẫn không chọn được gì, chỉ lo co giật... Loại người này cho không mình làm đồ đệ, mình cũng không cần.

- Dư thành chủ, đã không phải hắn, tại hạ cũng cáo từ trước...

Xác định đối phương có chênh lệch rất xa với người mình muốn tìm, Vu Vân Châu lười chẳng muốn nhiều lời, xoay người rời khỏi.

- Ta tiễn ngươi...

Dư Long Thanh cũng lắc đầu.

Hạ nhân chính là hạ nhân, muốn nhảy lên đầu cành trở thành phượng hoàng, đích xác có chút khó khăn.

Mới đi mấy bước, Dư Long Thanh quay đầu nhìn về phía nữ nhi bên cạnh:

- Tiểu Ngư, ngươi giúp Trương Huyền chọn mấy bản đi! Tranh thủ mau chóng đọc xong, cũng coi như trả ân tình giúp ta thuần thú.

- Vâng, cha.

Dư Tiểu Ngư gật đầu, đi tới trước mặt Trương Huyền, hạ giọng, thuận tay chỉ một cái:

- Giá sách tận cùng bên trong đó có một quyển Ngũ Phương Tầm Nguyên Quyết, là pháp quyết tìm kiếm Nguyên Trì tốt nhất, ngươi có thể học thử...

- Đa tạ Dư tiểu thư.

Thấy đối phương trực tiếp nói ra tên của bí tịch, Trương Huyền vội vàng ôm quyền, ánh mắt lộ ra vẻ cảm kích.

Tuy đối với hắn mà nói, công pháp lợi hại hay không, không quá quan trọng, dẫu sao có hai năng lực thiên đạo hữu khuyết, thiên đạo hữu tự, chỉ cần số lượng thư tịch đủ, tất nhiên có pháp quyết đỉnh phong nhất, nhưng có thể nói như vậy, đủ để chứng tỏ tình nghĩa.

- Cha, ngươi chờ ta một chút...

Không nhiều lời, Dư Tiểu Ngư xoay người rời khỏi, đuổi theo phụ thân, đi tới cửa tàng thư khố, chỉ thấy Dư thành chủ một mình đứng tại chỗ, Vu viện trưởng đã rời khỏi.

Cười khanh khách tiến lên trước, Dư Tiểu Ngư ôm lấy cánh tay phụ thân:

- Cha, ngươi không thể chỉ thưởng cho Trương Huyền, mà không thưởng cho ta được, dẫu sao ta không dẫn ngươi tới đây, ngươi cũng không thể thuần phục được Thương Bối Ưng.

- Không sai, nữ nhi ta là giỏi nhất.

Dư Long Thanh nhìn tới với vẻ cưng chiều:

- Nói đi, ngươi muốn gì, chỉ cần vi phụ có thể lấy ra, đều sẽ cho ngươi...

- Ta biết phụ thân hiểu ta nhất mà...

Cười khà khà, Dư Tiểu Ngư chớp chớp mắt:

- Ta muốn tới gian tĩnh thất đó của ngươi để tu luyện, tranh thủ ngày mai trong bình trắc, đạt được thành tích tốt hơn...

- Tới tĩnh thất của ta tu luyện?

Dư Long Thanh sửng sốt, lập tức lắc đầu:

- Không được! Ta không đồng ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.