- Trương Huyền?
Vu Vân Châu sửng sốt, vội vàng quay đầu lại:
- Người Dư tiểu thư nói là ai? Sao ta trước kia chưa nghe qua?
- Vị Trương Huyền này, chỉ là mã phu của Tuyết Nhi, hôm nay cùng chúng ta tới học viện, ở ngay ngoài lôi đài, nhìn thì vô cùng nhún nhường, không thích khoe khoang, không phải tận mắt nhìn thấy, cũng không biết là rất am hiểu đối với thuần thú.
Dư Tiểu Ngư nói.
Khi lần đầu tiên nhìn thấy vị thanh niên này, bình thường không có gì đặc biệt, sau đó phản kích Phùng Tiến, thuần phục Thương Bối Ưng, thu hoạch thân phận, cả sự việc làm một cách mây bay nước chảy, cho dù nàng không có sự thông minh của Mạc Nhan Tuyết, cũng nhìn ra là không đơn giản.
Người lợi hại như vậy, một mực bất hiển sơn lộ thủy cam tâm làm mã phu... Nhún nhường tới khiến người ta giận sôi.
- Thuần thú?
Vu Vân Châu nghi hoặc nhìn tới.
- Đúng vậy, cha ta có thể thuần phục Thương Bối Ưng nhanh như vậy, là nhờ có hắn giúp.
Dư Tiểu Ngư gật đầu, giải thích lại chuyện vừa rồi một lượt.
Đương nhiên, chỉ nói Trương Huyền hỗ trợ thuần phục, thuần phục thế nào, lại dùng trình tự gì, thì không hề nói kỹ.
- Một hạ nhân, có thể thuần thú, còn có thể có tốc độ phản ứng như vậy, nhanh chóng lật đổ người giá họa, báo thù không để qua đêm, đích xác có một chút bản sự.
Nghe nàng giải thích xong, Vu Vân Châu gật đầu, tò mò nhìn tới:
- Vừa rồi Dư tiểu thư nói, vị Trương Huyền này, từng ở dưới lôi đài, không biết còn nhớ, ở phương vị nào của Cửu Long Trụ không?
Suy tư một chút, Dư Tiểu Ngư:
- Chính bắc.
- Chính bắc?
Đồng tử Vu Vân Châu co rút lại.
Cột đá của Cửu Long Trụ lúc ban đầu xuất hiện chữ “Chưa thu nhận”, chính là ở phía chính bắc, liệu có phải biểu thị, vị thiên tài ấy là ngồi ở đó không?
Chẳng lẽ thiên tài siêu cấp mà bọn họ cẩn thận tìm kiếm, không phải học sinh, không phải đệ tử gia tộc, mà chỉ là mã phu?
Như vậy, vì sao một mực không tìm được, cũng là đương nhiên.
Bởi vì điểm chú ý của bọn họ, đều là ở trên người học sinh tới bình trắc, không ai nghĩ tới là hạ nhân.
- Vu viện trưởng, có gì không đúng à?
Thấy vẻ mặt hắn không đúng, Mạc Nhan Tuyết nhìn tới, trong mắt lộ ra một tia nghi hoặc.
Trương Huyền có chút khôn vặt, cũng có chút năng lực nhỏ, nhưng nếu nói hắn đáng để viện trưởng tự mình nhận làm học sinh, đáng để Dư Long Thanh vì vậy mà phong thành thì tuyệt không có khả năng.
- Không có gì. . . Không biết vị mã phu này đang đâu? Có thể dẫn tới cho ta gặp không?
Vu Vân Châu hỏi.
Bất kể có phải hay không, chỉ có nhìn kỹ là có thể xác nhận.
- Hắn vừa tới tàng thư khố tìm kiếm công pháp có thể tu luyện, chắc một lúc sẽ trở về, không bằng Vu viện trưởng chờ ở đây một lát nhé?
Dư Long Thanh nói.
Do dự một chút, Vu Vân Châu nói:
- Ta một lúc nữa còn có việc phải đi xử lý, hay là trực tiếp đi xem đi! Tàng thư khố của Dư thành chủ, chắc cũng không có bí mật gì không tiện để ta chiêm ngưỡng phải không?
Cho dù đối phương có nhún nhường tới mấy, chỉ cần mặt đối mặt, khẳng định không thể qua được sự tra xét của hắn, một khi đã như vậy, xem một chút là có thể xác nhận, không cần thiết phải một mực chờ ở đây.
- Vu viện trưởng cớ sao lại nói vậy, mời đi bên này.
Thấy hắn nghi ngờ muốn xem thử, Dư Long Thanh không nhiều lời, đi trước dẫn đường, Dư Tiểu Ngư và Mạc Nhan Tuyết liếc mắt nhìn nhau, cũng vội vàng đi theo.
...
Trương Huyền không biết Vu viện trưởng đã tới phủ thành chủ, hắn lúc này đang nhìn thư tịch nhiều chi chít trước mắt, kích động tới mắt sáng rực.
Từng dãy giá sách trước mắt này, đạt tới mấy chục vạn quyển thư tịch, tu luyện, y thuật, địa lý, nhân văn... Cái gì cần có đều có, nếu có thể thu toàn bộ vào đồ thư quán, đối với Nguyên Thế Giới này, chắc sẽ hiểu biết nhiều hơn không ít, không đến nỗi không biết một chút gì như lúc trước.
- Thư tịch ở tầng thứ nhất của tàng thư khố này, ngươi có thể tùy tiện lật xem, có điều, không thể mang đi, không thể sao chép, thời gian chỉ có một canh giờ, mau chóng lựa chọn đi, có thể ghi nhớ bao nhiêu phải xem bản lĩnh của ngươi...
Thầm hừ lạnh một tiếng, Liêu sư gia cười nhạo.
Khiến ta mất mặt, vậy ta sẽ khiến cho ngươi cho dù tiến vào tàng thư quán, cũng chẳng khác nào không đến.
Trước tiên không nói ngươi chỉ là một thổ bao tử chưa từng tu luyện, không biết bí tịch tốt xấu cao thấp thế nào, cho dù tìm được thứ tốt, một canh giờ thì có thể đọc được bao nhiêu?
Tu luyện điểm tới huyệt vị, kinh lạc cùng với rất nhiều thuật ngữ chuyên dụng, khó có thể nhớ kỹ thì không nói, còn không thể để xảy ra có chút sai lầm, nếu không di hoạn vô cùng, hắn không tin một người chưa từng tiếp xúc với tu luyện như đối phương, có thể trong một canh giờ ngắn ngủi, đọc hết một bộ công pháp hoàn chỉnh, một chữ cũng không sai.
Mà nếu không làm được... Chỉ có thể chứng minh bản thân ngươi không có bản sự, không trách được người khác.
Đây chỉ sợ cũng là nguyên nhân mà thành chủ yên tâm để hắn tùy tiện tới đây.
- Được...
Chẳng buồn để ý tới suy nghĩ của đối phương, Trương Huyền ngẩng đầu nhìn về phía giá sách trước mắt, đập vào mắt chính là một quyển bí tịch làm thế nào để cảm ứng được Nguyên Trì - Bảo Tháp Tầm Trì Công.
Ngón tay điểm một cái.
- Thiếu sót.
Hô khẽ một tiếng ở trong lòng, Thiên Đạo Đồ Thư Quán lay động, một quyển sách đã hấp thu Thiên Mệnh Nguyên Lực hiện ra, hóa hư thành thực, biến thành giống hệt.
- Xem ra chỉ có thư tịch đã hấp thu Thiên Mệnh Nguyên Lực mới có thể sử dụng...
Trương Huyền thầm gật đầu.
Khi phục chế Hồng Sơn Tầm Trì Pháp, trong lòng đã có suy đoán, hiện tại cuối cùng cũng xác định.
Thiên Đạo Đồ Thư Quán ở Trong đầu đã được kích hoạt, có thể thu vào thư tịch nhìn ra thiếu sót, lại không thể giống như ở Danh Sư Đại Lục, sử dụng vô hạn, mà là có hạn chế nhất định - Thiên Mệnh Nguyên Lực.
Bạch Nham Học Viện hấp thu khoảng một vạn đạo nguyên lực, thuần phục Thương Bối Ưng tiêu hao bảy, tám trăm đạo, hiện tại chắc có thể phục chế hơn 9000 bản.
Xem ra không thể cái gì cũng thu vào, muốn học phải biết lựa chọn.
Nếu không thu vào một đống vô dụng, cuối cùng cũng không thể tu luyện.
Trong lòng xác định, thu hồi ngón tay, lại nhìn sang sách khác.
Lý Thủ Lâm Quan Tưởng Tầm Trì Quyết, Tư Quy Tầm Trì Pháp Tường Giải, Nguyên Trì tiềm tại 108 Vị Trí, Trợ giúp của minh tưởng đối với Nguyên Trì, Song Tu Tầm Trì Pháp...
Các loại thư tịch rực rỡ muôn màu, không ai đề cử, đích xác khiến người ta hoa cả mắt, có điều đối với Trương Huyền mà nói chỉ là râu ria, chỉ cần nhìn thấy có hai chữ Nguyên Trì, liền điểm tới, tức khắc, trong đồ thư quán sẽ có một quyển thư tịch hình thành.
Hơn mười hơi thở Ngắn ngủi, đã có hơn trăm quyển sách, bồng bềnh trong không trung, lấp lánh ánh sáng ôn nhuận, tỏa ra khí tức khiến người ta an tĩnh.
- Quả nhiên là thổ bao tử (kẻ nhà quê) không biết gì...
Liêu sư gia thấy vị thiếu niên này, mắt không ngừng quét loạn trên giá sách, ngón tay cũng điểm loạn, lại không biết lấy ra quyển nào, trong lòng không khỏi cười nhạo, trong con mắt đen xì, lộ ra vẻ khinh thường nồng đậm.
Giống như dự đoán, chịu sự giới hạn nhận thức, cho dù cho ngươi cơ hội đến tàng thư khố tìm kiếm công pháp, ngươi cũng không biết sử dụng...
Tu sĩ chân chính, sẽ nhận chuẩn một quyển sách, đọc cẩn thận, chứ không phải giống như hắn, mỗi một quyển đều muốn xem, mỗi một quyển đều không thể xác định có lấy hay không...
Đến bây giờ một quyển sách cũng chưa mở ra, đã trải qua mười lăm phút rồi.
Một chút mục đích cũng không có thì tu luyện cái rắm.
Nghĩ tới đây, Liêu sư gia không nhịn được mà lắc đầu, lập tức trong đầu dán cho Trương Huyền một cái nhãn mơ mộng hão huyền, tính tình bộp chộp.