Thiên Đạo Đồ Thư Quán 2: Thiên Mệnh Vĩnh Hằng

Chương 29: Chương 29: Vị thiên tài đó là Trương Huyền




- Được, ta đáp ứng ngươi.

Giấu những điều này ở trong lòng, Mạc Nhan Tuyết thở hắt ra một hơi, xoay người ôm quyền với Dư Long Thanh:

- Thành chủ đại nhân, xin ban cho Trương Huyền thân phận.

- Cái này thì đơn giản.

Dư Long Thanh mỉm cười.

Hàng năm cũng có không ít lưu dân, vì thân phận mà nỗ lực, đối với người đứng đầu thành mà nói, là chuyện cực kỳ đơn giản.

Xua tay, không lâu sau, liền có một hộ vệ đưa lệnh bài đại biểu cho thân phận tới.

- Đa tạ thành chủ đại nhân, đa tạ đại tiểu thư.

Tiếp nhận lệnh bài, Trương Huyền cảm nhận được khí tức ẩn chứa bên trên, lúc này Trương Huyền mới thở phào.

Có thứ này, chính là thân tự do, sau này tới bất kỳ nơi nào, đều sẽ không bị người ta hoài nghi, hoặc là tùy ý bắt bớ.

- Có thể khiến Nguyên Thú trời sinh đạt được hảo cảm, chỉ là phần thiên phú này tới bất kỳ nơi nào, đều đáng được tôn trọng, cũng đích xác không thích hợp tiếp tục làm mã phu và hạ nhân.

Dư Long Thanh mỉm cười:

- Liêu sư gia, ngươi dẫn Trương Huyền tiểu hữu tới tàng thư khố đi, thuận tiện giúp hắn chọn một quyển pháp quyết tu luyện thích hợp, nếu mượn đó mà trở thành Nguyên Võ Giả, cũng coi như ta làm được một chuyện tốt.

- Vâng.

Liêu sư gia khom người:

- Mời đi bên này.

- Thành chủ thành chủ.

Trương Huyền đi theo sau lưng Liêu sư gia xoay người rời khỏi.

Thấy đối phương đi xa, lúc này Dư Long Thanh mới không kìm được mà gật đầu,

- Trong khoảng thời gian ngắn xoay chuyển cục diện bất lợi đối với bản thân thành cục diện có lợi, còn mượn cơ hội thoát khỏi thân phận gia nô... Trương Huyền này, có chút thú vị.

Mạc Nhan Tuyết có thể nhìn ra vấn đề, làm thành chủ, sao có thể không nhìn ra?

- Thành chủ...

Đúng lúc này, hộ vệ lúc trước lại vội vã bước vào:

- Hồi bẩm thành chủ, Bạch Nham Học Viện Vu Vân Châu phó viện trưởng tới cầu kiến.

- Mau mời.

Dư Long Thanh xua tay.

Thực lực của vị Vu viện trưởng này, tuy không bằng hắn, nhưng ở Bạch Nham Thành cũng là cao thủ nhất đẳng, không thể tùy tiện thất lễ.

Rất nhanh, Vu Vân Châu bước tới, nhìn thấy Mạc Nhan Tuyết, Dư Tiểu Ngư đều ở đây, không khỏi hơi gật đầu.

- Ngọn gió nào đưa Vu viện trưởng tới đây vậy?

Dư Long Thanh cười ha ha:

- Chẳng lẽ ngươi đã biết ta triệt để thuần phục được Thương Bối Ưng, đặc biệt tới đây chúc mừng à?

- Ặc...

Không ngờ đối phương lại tự kỷ như vậy, Vu Vân Châu sửng sốt, không khỏi đón ý nói hùa:

- Ngươi thực sự thuần phục được Thương Bối Ưng rồi à?

Tin tức Thành chủ bắt được con Nguyên Thú này, một số cao thủ của Bạch Nham Thành cơ bản đều biết, chỉ là không ngờ thật sự có thể thuần phục thành công.

- Đó là đương nhiên, ưng nhi, mau tới đây!

Vẻ mặt Dư Long Thanh đắc ý, xua tay.

Thương Bối Ưng ở cách đó không xa tuy không vui, nhưng cũng không dám làm trái, trong mắt lộ ra thần sắc ghét bỏ, chắp cánh, từng bước tiến lên trước, giống như một lão cán bộ.

- Vậy ta cũng thực sự phải chúc mừng thành chủ đại nhân rồi....

Vu Vân Châu ôm quyền, trong ánh mắt lộ ra vẻ hâm mộ.

Thương Bối Ưng lúc này, bị giày vò liền hơn nửa tháng, thực lực không được tốt lắm, nhưng một khi triệt để khôi phục, một số võ giả cấp bậc Ngọc Cốt Nguyên Trì thất trọng cũng rất khó thắng được, có sự trợ giúp này, thực lực của thành chủ nhất định càng tiến tới, Bạch Nham Thành càng không ai có thể địch lại.

- Không cần khách khí, ha ha ha. . .

Khoe khoang xong, Dư Long Thanh tươi cười nhìn về phía vị phó viện trưởng trước mắt:

- Không biết chuyến này Vu viện trưởng trừ chúc mừng ra còn có chuyện gì?

Vu Vân Châu:

- Là như vầy, hôm nay học viện tiến hành Nguyên Trì Bình Trắc, xuất hiện một vị thiên tài cũng tính là được, Lục viện trưởng sinh ra lòng ái tài, muốn nhận hắn làm đồ đệ, nhưng người này không chịu thể hiện thân phận, vô cùng nhún nhường. . . Cho nên, muốn xin thành chủ phong tỏa cửa thành, đừng để học sinh hôm nay từng tới học viện rời khỏi.

Chuyện Nguyên Trì thánh phẩm, khẳng định không thể nói ra ngoài, chỉ có thể nói là Lục viện trưởng muốn thu đồ đệ, dẫu sao chuyện này tất cả mọi người ở đây đều đã nghe thấy, đã không tính là bí mật.

- Có thể khiến Lục viện trưởng động tâm, xem ra thiên phú của người này đích xác không tồi.

Trên mặt Dư Long Thanh không nhịn được mà lộ ra vẻ kinh ngạc:

- Đây cũng là vì Bạch Nham Thành chúng ta, ta đáp ứng.

Hắn vô cùng quen thuộc với Lục Minh Nhung, sớm đã không còn thu đồ đệ nữa, lúc này lại có thể vì một người mà ngoại lệ, rõ ràng không thích hợp.

- Làm phiền Dư thành chủ.

Vu Vân Châu ôm quyền.

- Tra xét toàn thành, chỉ vì tìm kiếm một thiên tài...

Mạc Nhan Tuyết, Dư Tiểu Ngư ở bên cạnh nhìn nhau, cũng đầy kinh ngạc.

Lúc trước, tuy biết vị thiên tài này, lại không có cảm nhận trực quan, hiện tại mới hiểu được, địa vị của đối phương ở trong cảm nhận của viện trưởng lại cao như vậy!

Sợ rằng ít nhất cũng phải có Nguyên Trì cấp bậc tứ phẩm.

Loại thiên tư này, có thể là ngay cả thành chủ cũng không đạt tới!

Thành chủ được gọi là đệ nhất nhân trong trăm năm qua của Bạch Nham Thành, cũng chỉ vừa hay đạt tới ngũ phẩm mà thôi.

- Chuyện một cái nhấc tay, chỉ là không biết... Vị thiên tài này có đặc trưng gì, ta cũng tiện an bài nhân thủ, cẩn thận thẩm xa. Nếu không, tuy Bạch Nham Thành nhỏ, nhưng cũng có tới ngàn vạn người ở, nhân khẩu lưu thông mỗi ngày, có hơn mấy chục vạn... Nếu thực sự làm tới mỗi người đều tra hỏi, phiền phức cũng không nhỏ.

Dư Long Thanh hỏi tiếp.

Không có đặc trưng, chỉ tìm kiếm một vị học sinh, mục tiêu thật sự quá rộng, cho dù hắn là thành chủ, cũng cảm thấy có chút mò kim đáy bể.

- Đặc trưng...

Vu Vân Châu trầm mặc.

Nói người này có thể một hơi hấp thu hơn vạn đạo nguyên khí? Có thể khiến Nguyên Trì Sơn phóng thích hào quang màu vàng?

Khẳng định không được!

Tiết lộ cho thành chủ vị thiên tài siêu cấp này, kỳ thật cũng không sao, chỉ sợ lại sẽ bị coi là thần kinh, bắt lại ngay tại chỗ...

Dẫu sao, chuyện trải qua hôm nay, cho dù tận mắt nhìn thấy cũng cảm thấy có chút kinh thế hãi tục, không thể tin nổi, càng đừng nói là nói cho người khác nghe.

- Đặc trưng cụ thể à... Thứ nhất, người này vô cùng nhún nhường, nhìn thì bất hiển sơn lộ thủy, không có bất kỳ danh khí gì ở Bạch Nham Thành.

Suy tư một lát, Vu Vân Châu dựa theo phân tích của mình, giải thích ra.

Nếu có danh khí, kiểm tra ba ngàn học sinh cũng không thể chọn ra được đối phương... Bởi vậy cũng biết, người này nhún nhường đến mức khiến người ta giận sôi.

- Thứ hai, tuổi không lớn, hôm nay chắc là lần đầu tiên tiến vào Bạch Nham Học Viện.

Nếu là lão sinh, hoặc là lúc trước đã từng mở Nguyên Trì, khẳng định sẽ không tạo thành chấn động và hiệu quả như vậy.

- Nhún nhường? Lần đầu tiên tiến vào học viện?

Mạc Nhan Tuyết nhíu mày:

- Hôm nay người tiến vào học viện không chỉ có học sinh tham gia bình trắc, còn có không ít hạ nhân... Vậy có cần tra cả hạ nhân không?

Không nói cái khác, Trương Huyền hôm nay cũng tới, đồng thời còn tới gần Cửu Long Trụ.

- Đúng vậy, còn cả hạ nhân! Có thể còn làm phiền thành chủ cũng tra một chút, phải là loại tuổi tác không lớn, đồng thời lúc trước còn chưa từng tu luyện... Ta lát nữa sẽ đưa toàn bộ danh sách tới cho ngài.

Hơi sửng sốt, Vu Vân Châu vội vàng gật đầu.

Lúc trước tập trung sự chú ý đến trên người học sinh, hạ nhân là không hề tra xét, vị thiên tài siêu cấp nhún nhường đó liệu có phải cũng ở trong đó không?

Không thể không nói, cũng không phải là không có khả năng.

Dẫu sao, học sinh có thể tới tham gia bình trắc, bọn họ đều thống kê rồi, thiên phú siêu cường như vậy, lại một chút tin tức cũng không, thật sự quá không thể tưởng tượng.

- Hạ nhân? Nhún nhường... Sao ta cảm thấy người Vu viện trưởng đang nói chính là Trương Huyền vậy?

Đúng lúc này, Dư Tiểu Ngư bỗng nhiên nói chen vào, thanh âm trong trẻo vọng trong toàn bộ đại điện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.