Thiên Đạo Đồ Thư Quán 2: Thiên Mệnh Vĩnh Hằng

Chương 42: Chương 42: Tùy tiện hấp thu chơi chơi




- Hiện tại phải làm sao bây giờ?

Trong lòng đầy buồn bực, nhưng cũng không thể không quản, Lục Minh Nhung không nhịn được nhìn tới.

- Còn con mẹ nó làm gì nữa? Nhân lúc những học viên này vẫn chưa biết, mau chóng che giấu sự việc.

Dư Long Thanh xua tay, biểu hiện ra sự quả quyết và năng lực của ra thành chủ:

- Ta đi xử lý Trương Huyền, bảo hắn kiềm chế một chút, ngươi xử lý lão sư, bảo những người này kín miệng vào, ai dám tiết lộ một chút tin tức, trực tiếp nhốt vào thiên lao.

Lục Minh Nhung gật đầu.

Đối phương nói không sai, học viên, tùy tùng ở đây, cơ bản đều đang nhắm mắt cảm nhận Thiên Mệnh Nguyên Lực, không thể phát hiện ra sự dị thường của Cửu Long Trụ và vòng xoáy, chỉ cần có thể khống chế các sư phụ nhìn thấy không nói loạn, có thể giữ được bí mật.

- Vu viện trưởng, thông tri cho tất cả lão sư, trưởng lão, toàn bộ tới đây tập hợp.

Lục Minh Nhung quát khẽ một tiếng.

- Vâng.

Vu Vân Châu vội vàng xoay người, bước về phía mọi người.

Dư Long Thanh thì thân thể nhấp nhoáng mấy cái đi tới trước mặt Trương Huyền, nhìn lốc xoáy không ngừng xoay tròn trên đỉnh đầu đối phương, khóe miệng giật giật, không nhịn được vỗ một cái lên vai hắn.

- Trương Huyền tiểu hữu...

- Hả?

Trương Huyền đang hấp thu Thiên Mệnh Nguyên Lực, không ngờ lúc này lại bị người ta quấy rầy, vội vàng ngừng hấp thu lực lượng, chậm rãi mở mắt, khi thấy rõ dung mạo của đối phương, lập tức lại hỏi vẻ mặt cung kính:

- Thành chủ đại nhân, sao ngươi lại tới đây? Muốn hấp thu một lúc à? Ta nhường vị trí cho ngươi...

Nói xong liền dịch mông.

- Không cần...

Da mặt run lên, Dư Long Thanh không nhịn được nói:

- ... Đây là ngươi đang hấp thu Thiên Mệnh Nguyên Lực à?

- Ta tùy tiện hút chơi chơi, xem có thể tăng cường thể phách không, khiến thành chủ đại nhân chê cười rồi...

Vẻ mặt Trương Huyền ngượng ngùng.

Tuy vừa rồi Thiên Đạo Đồ Thư Quán, Huyền giới đồng thời hấp thu Thiên Mệnh Nguyên Lực, tốc độ nhanh hơn một cái đơn độc, nhưng nhiều người như vậy đồng thời hấp thu, mình xen lẫn trong đó, chắc không quá rõ ràng...

Ừm, chỉ cần ta không thừa nhận, đối phương chắc không phát hiện được manh mối.

- Hút... Chơi chơi?

Thấy bộ dạng đầy ngốc nghếch, vẻ mặt thẹn thùng của hắn, thân thể Dư Long Thanh nhấp nhoáng, thiếu chút nữa thì bị nước miếng làm sặc chết.

Ngươi gọi thế nào là hút chơi chơi… Vậy đám người bọn họ thì gọi là gì?

Ngay cả chơi cũng không được tính à?

- Ngày hôm qua ta mới tiếp xúc với phương pháp tìm kiếm Nguyên Trì, làm sao đã tu luyện được gì, chính là đến để góp cho đủ số, vẫn phải đa tạ thành chủ đại nhân nói đỡ cho ta mới tiến vào được học viện, nếu không, có thể vẫn đang quanh quẩn ở ngoài cửa...

Trương Huyền nói một tiếng cảm kích, ngẩng đầu thấy xung quanh vẫn có Thiên Mệnh Nguyên Lực, sợ bỏ lỡ cơ hội, do dự một chút, hỏi thử:

- Nếu Thành chủ không hấp thu... Vậy ta tiếp tục, tuy thiên phú của ta không được tốt lắm, khởi bước cũng hơi muộn, nhưng vẫn muốn trở thành Nguyên Võ Giả...

- ...

Dư Long Thanh ôm ngực.

Đây con mẹ nó là đang nói tiếng người à?

Mình hấp thu 22 đạo Thiên Mệnh Nguyên Lực, mở Nguyên Trì ngũ phẩm, đã được gọi là đệ nhất thiên tài của Bạch Nham Thành, ngươi hấp thu hơn vạn đạo... Lại còn nói thiên phú không được tốt lắm?

Thế này là đang cười nhạo ta sao?

Vẻ mặt buồn bực, vừa định nói rõ tình huống, chỉ thấy đối phương lại ngồi xuống, nhắm hai mắt lại.

Đối phương lúc này, sắc mặt hơi ửng đỏ, dường như đang nỗ lực tìm kiếm Thiên Mệnh Nguyên Lực, lại không tìm được, bộ dạng vô cùng không cam lòng, cực kỳ giống mọi người xung quanh...

- ???

Dư Long Thanh cảm thấy ngực càng đau hơn.

Ngươi có thể giả vờ giả hơn một chút không?

Bộ dạng này của ngươi, ta là nên biết ngươi rất trâu bò hay là không nên biết?

Vẻ mặt buồn bực, đang không biết làm thế nào cho phải, chỉ thấy thanh niên đang ngụy trang đó, rụt rè mở một con mắt, nhìn hắn, thấy mình vẫn chưa đi, lại vội vàng nhắm mắt lại, nỗ lực tìm kiếm... Biểu cảm không tìm được thề không bỏ qua.

- ...

Dư Long Thanh ôm trán.

Thôi, cứ rời khỏi trước đã, nếu không càng nhìn càng khó chịu.

Vừa định xoay người, bỗng nhiên lại sửng sốt.

- Không đúng... Xem ra hắn không biết đã gây ra động tĩnh lớn như vậy, nói cách khác, không biết bản thân đã bại lộ, vậy lúc này nếu đối xử tử tế với hắn, chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Vị này cái gì cũng tốt, chỉ là quá nhún nhường... Đã như vậy, hoàn toàn có thể lợi dụng một chút.

Ngươi không biết đã bại lộ, vậy ta cũng giả vờ không biết, sau đó... Ra sức đối đãi tốt với ngươi, như vậy ngươi sẽ cảm kích ta.

Ơn bữa cơm khi sa sút, là hơn xa dệt hoa trên gấm lúc bay cao.

Nghĩ thông những cái này, Dư Long Thanh lập tức trở nên kích động, ho khan một tiếng, ổn định cảm xúc, hạ thấp giọng nói:

- Ngươi cứ chậm rãi tu luyện, ta ở bên kia chờ ngươi, sau khi bình trắc kết thúc, ta vừa hay có việc muốn tìm ngươi tâm sự.

- Được.

Không biết đối phương muốn nói gì với mình, nhưng đã ném cành oliu, tất nhiên phải nhận, Trương Huyền vội vàng gật đầu, thấy đối phương rời khỏi, mới thở phào, lại rụt rè hấp thu Thiên Mệnh Nguyên Lực tiếp.

Lần này không dám điên cuồng giống như vừa rồi nữa, nhưng Thiên Đạo Đồ Thư Quán, Huyền giới đồng thời hấp thu, vẫn có uy lực không tầm thường, con số trên Cửu Long Trụ, lại cấp tốc nhảy lên... Dư Long Thanh nhìn mà thấy kinh hồn táng đảm từng đợt.

Hắn lúc này, cuối cùng cũng hiểu vì sao Lục Minh Nhung cho dù phải nhờ đến mình, cũng muốn tìm người cho bằng được rồi.

Thật sự quá nghịch thiên.

Chắc không phải Mệnh Bàn ngày hôm qua bị hắn cứ vậy hút cho vỡ chứ.

Nếu thực sự là như vậy, ngày hôm qua ít nhất cũng hơn một vạn đạo, tối hôm qua ở phủ thành chủ có hơn hai ngàn đạo, hiện tại lại hấp thu hơn vạn đạo.

Một lần Nguyên Trì Bình Trắc, một người sử dụng hơn hai vạn đạo Thiên Mệnh Nguyên Lực, đây rốt cuộc là cấp bậc gì?

Thánh phẩm... Cũng không khiếp người như vậy.

Bên hắn đang khiếp sợ, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, lúc vàng... Không biết nghĩ tới những gì, lại chịu kinh hãi gì, Vu Vân Châu ở cách đó không xa đã triệu tập đủ toàn bộ lão sư lại.

Lúc này, Lục Minh Nhung đứng trước mặt mọi người nhìn xung quanh, tuy thanh âm rất khẽ, lại vang vọng trong tai tất cả mọi người.

- Chuyện hôm nay, ta hi vọng mọi người có thể thủ khẩu như bình, đừng tiết lộ ra... Một khi để ta biết, có người nói lung tung, ta sẽ tự mình xuất thủ triệt để phế hắn.

Không ngờ gặp được thiên tài còn không cho nói, mọi người đều sửng sốt, một vị lão sư không nhịn được mà mở miệng:

- Viện trưởng, vì sao?

- Đây là một sự bảo hộ đối với các ngươi! Loại địa phương nhỏ này của chúng ta, xuất hiện thiên tài quá mạnh, tin tức bị tiết lộ sẽ phải đối mặt với những gì, chắc các ngươi rõ hơn ta.

Lục Minh Nhung hừ lạnh một tiếng, một cỗ uy áp cường đại tới cực điểm lập tức tỏa về phía mọi người.

Cảm nhận được sát ý trắng trợn trong cơ thể đối phương, biết nếu thực sự dám tiết lộ, hắn sẽ thật sự dám động thủ, tất cả lão sư đồng thời nghiêm mặt, đồng loạt gật đầu.

- Vâng.

So với lắm miệng nói lung tung, mạng dường như vẫn quan trọng hơn.

Thấy mọi người đáp ứng, lúc này Lục Minh Nhung mới gật đầu hài lòng, thầm thở phào, đang muốn tiếp tục dặn dò vài câu, lão sư vừa rồi nói chuyện lại run rẩy mở miệng.

- Cái này...

- Làm sao vậy?

Lục Minh Nhung nhíu mày.

Vị giáo sư này:

- Chúng ta có thể không nói, nhưng... Loại tình huống này của hắn, muốn giấu giếm, sợ là chút khó khăn.

Nói xong, thuận tay chỉ một cái.

Lục Minh Nhung nhìn lại, chỉ thấy trên đầu Trương Huyền lại chui ra vòng xoáy của Thiên Mệnh Nguyên Lực, cùng với tốc độ hấp thu càng lúc càng nhanh, rắc một tiếng, Mệnh Bàn vừa thay hôm nay lại xuất hiện vết nứt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.