Thiên Đạo Đồ Thư Quán 2: Thiên Mệnh Vĩnh Hằng

Chương 43: Chương 43: Đá ra đi




- Nguy rồi.

Không ngờ khối Mệnh Bàn thứ hai vẫn bị hút cho hỏng, trong lòng Lục Minh Nhung giật thót một cái, vội vàng nhìn về phía chín cây long trụ.

Tuy long trụ lúc này không hư hao, nhưng cũng xuất hiện sai lệch rất nhỏ, dường như tùy thời sẽ không chịu nổi, lại giẫm vào vết xe đổ ngày hôm qua.

- Tên gia hỏa này...

Lục viện trưởng chỉ muốn túm tóc.

Người biết thì hiểu ngươi là tới đây Nguyên Trì Bình Trắc, người không biết còn tưởng rằng ... Cố ý đến dỡ nhà.

Vẻ mặt buồn bực, bàn tay run lên, lại một Mệnh Bàn bay tới, hạ xuống vị trí chính giữa Cửu Long Trụ, có cái mới thay thế, khí lưu xao động lại bình ổn.

Hôm qua bởi vì Mệnh Bàn không chịu nổi, dẫn tới bình trắc kết thúc trước, để phòng ngừa lại xảy ra bất ngờ, đã sớm làm sẵn chuẩn bị.

Dường như cảm nhận được sự tạm dừng của nguyên khí, Trương Huyền đang tu luyện lặng lẽ mở mắt, lại nhìn một vòng, phát hiện mọi người đều tập trung lại cùng một chỗ thương nghị gì đó, dường như không ai nhận thấy sự dị thường của hắn, mới thở phào.

Xem ra sự nhún nhường của hắn là có hiệu quả rồi.

Làm người không thể quá rêu rao, đây luôn là tiêu chuẩn và chuẩn tắc làm việc làm người của hắn, đã triệt để dung nhập vào cốt tủy, khó có thể sửa đổi.

Nhún nhường, chính là giản dị tự nhiên hơn nữa lại đơn điệu như vậy.

- Tiếp tục đi.

Biết cách Huyền giới triệt để củng cố vẫn còn một đoạn cự ly rất lớn, Trương Huyền không tự mình thưởng thức nữa, lại nhắm hai mắt lại, bắt đầu hấp thu.

Vù vù vù!

Ầm ầm!

Vòng xoáy to lớn hiện ra trên đỉnh đầu hắn.

- ...

Lục Minh Nhung ôm trán, nhìn về phía các lão sư, chỉ thấy bọn họ cũng đều lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

Đích xác, tên gia hỏa này quá nghịch thiên, cho dù bọn họ không muốn nói, bộ dạng hiện tại cũng không giấu giếm được quá lâu.

- Có thể giấu giếm được lúc nào hay lúc đấy.

Dư Long Thanh tiến lên trước:

- Chỉ cần có thể làm tốt quan hệ trong đoạn thời gian này là được... Rồng sẽ phải bay lên, có muốn nhốt cũng không được, nhưng có thể vào lúc nó mắc cạn, cấp cho trợ giúp nhất định, khiến nó hiểu được thiện ý của chúng ta.

Lục Minh Nhung gật đầu, lại nhìn về phía thành chủ trước mắt, ánh mắt lộ ra một tia kinh ngạc.

Chẳng trách đối phương lại là thành chủ, mà mình thì chỉ là lão sư...

Đây là bố cục.

Vây khốn rồng ở bên cạnh, là cách làm ngu xuẩn nhất, đầu tư là phải tính toán sâu xa, mới là đạo lâu dài, cho dù ân tình có nhỏ tới mấy, chỉ cần đối phương tiếp nhận, cả đời cũng không thể triệt để xóa nhòa.

Trừ khi là dạng sói mắt trắng vong ân phụ nghĩa, cảm thấy ngươi vô dụng nên vứt bỏ.

- Nhưng hiện tại gây ra động tĩnh lớn như vậy... Chúng ta có thể quản được cái mồm của những lão sư này, lại không quản được những tùy tùng, hạ nhân đó...

Nghĩ thông mấu chốt, Lục Minh Nhung không rối rắm nữa, mà là hơi nhíu mày nhìn tới.

Những tùy tùng hạ nhân này, trước mắt đang nhắm mắt tu luyện, không nhận thấy dị thường, nhưng không có nghĩa là sẽ không mở mắt, một khi nhận thấy không thích hợp, tin tức về thiên tư vô song của vị Trương Huyền này sẽ không giấu giếm được.

Không thể giết tất cả mọi người chứ...

- Là không giấu được, nhưng... Chúng ta có thể di dời mục tiêu.

Mắt Dư Long Thanh lóe sáng.

- Di dời mục tiêu?

Lục Minh Nhung kinh ngạc.

- Không sai.

Dư Long Thanh gật đầu:

- Thiên Mệnh Nguyên Lực chỉ cần không hấp thu, không lâu sau sẽ bị nguyên khí làm ô nhiễm, từ đó tiêu tán trong thiên địa, một khi đã như vậy... Lúc bình trắc, xuất hiện chút vấn đề, tản mất từ phía chính bắc, chắc vấn đề sẽ không lớn.

- Vậy cũng đúng...

Lục Minh Nhung bừng tỉnh đại ngộ:

- Ý của ngươi là, giải thích loại tình huống này của Trương Huyền thành trục trặc?

Dư Long Thanh:

- Đúng vậy! Cho dù thực sự nói với người khác, một mã phu hấp thu hai vạn đạo Thiên Mệnh Nguyên Lực, cũng hút hỏng hai khối Mệnh Bàn, mà bọn họ lại ngay cả một đạo cũng chưa hút xong... Ngươi cảm thấy sẽ có người tin à? Thừa nhận mình yếu thì rất dễ, nhưng thừa nhận người khác mạnh lại rất khó...

Lục Minh Nhung gật đầu:

- Vậy cũng đúng... Giờ ta đi chuẩn bị.

Biết mục đích của đối phương, Lục Minh Nhung không nhiều lời nữa, đi tới trước Cửu Long Trụ, đột nhiên tóm một cái, long trụ phía chính bắc lắc lư, lệch chéo đi mấy độ.

Tuy chỉ là lệch lạc rất nhỏ, Thiên Mệnh Nguyên Lực lại tiết ra nhanh hơn, huy hoàng hơn, trong nháy mắt, liền hóa thành sương mù nồng đậm, bao phủ Trương Huyền ở bên trong, bởi vì quá lấp lánh, đã che giấu đi toàn bộ vòng xoáy trên đỉnh đầu hắn, thứ vừa rồi khiến hai cao thủ lo lắng sẽ bị lộ ra, lúc này ngược lại không nhìn thấy nữa.

- Chờ hắn triệt để hấp thu xong rồi nói sau.

Thấy không sợ bị người ta phát hiện nữa, Lục Minh Nhung thở phào.

Dư Long Thanh gật đầu, cũng không nói nữa.

- Thế này là sao?

Bên bọn họ thương nghị các loại đối sách, Trương Huyền đang hấp thu dưới đài cảm nhận được không thích hợp, lại mở mắt.

- Nhiều sương mù như vậy? Có phải... Có thể tùy tiện hấp thu cũng sẽ không bị phát hiện không?

Lúc trước hấp thu, bởi vì tính tình nhún nhường, sợ bị người ngoài nhận thấy điều không thích hợp rồi từ đó bại lộ bí mật, nên chỉ dùng khoảng một phần mười lực lượng, hiện tại khắp nơi đều là sương mù, dùng hết toàn lực, khẳng định sẽ không bị phát hiện.

Nghĩ tới đây, Trương Huyền lập tức trở nên kích động, tinh thần chia làm hai cỗ, đồng thời nhìn về phía Huyền giới và Thiên Đạo Đồ Thư Quán.

Huyền giới lúc này đã dựng sừng sững hơn vạn cột đá, chống đỡ toàn bộ thiên địa, vắt ngang hơn ức vạn dặm, nhìn không thấy cuối, tuy chưa triệt để củng cố, nhưng đã không khác là bao.

Về phần Thiên Đạo Đồ Thư Quán, lại có thêm mấy ngàn quyển thư tịch, yên lặng bồng bềnh trong không trung, giống như sao trên trời.

- Bắt đầu.

Biết mình vẫn cần nhiều Thiên Mệnh Nguyên Lực hơn, Trương Huyền không tiếp tục rối rắm nữa, lập tức vận chuyển toàn lực.

Rầm rầm.

Vòng xoáy lại xuất hiện, sương mù vừa rồi còn mịt mờ, trong nháy mắt đã giống như sụp đổ, lấy hắn làm trung tâm, điên cuồng trút vào.

- Thích quá.

Cảm nhận được hấp thu toàn lực, Huyền giới càng lúc càng củng cố, Trương Huyền không khỏi hô khẽ một tiếng.

Thế mới gọi là tu luyện chứ.

Vừa rồi nhịn đúng là quá vất vả.

Bên hắn toàn lực ứng phó, trong lòng Dư Long Thanh ở trên khán đài lại xuất hiện một suy nghĩ:

- Liên tục hấp thu nhiều như vậy, vị Trương Huyền này chắc sắp đạt tới cực hạn rồi.

- Chắc vậy...

Lục Minh Nhung gật đầu.

Bất kể thiên tư của đối phương cao cỡ nào, nhu cầu đối với Thiên Mệnh Nguyên Lực luôn có số lượng hạn chế, hiện tại đều hấp thu hai khối Mệnh Bàn, một gốc Linh Nguyên Thúy Trúc, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì dĩ nhiên đã sắp đạt tới cực hạn.

Chỉ cần an tâm chờ, một khi hắn không hấp thu nữa, sẽ không ai phát hiện dị thường.

Rầm rầm.

Hai người đang đối thoại, đột nhiên nghe thấy phía trước truyền đến tiếng nổ thác nước va chạm tảng đá, giống như lôi đình, chấn cho tai mọi người đau nhói.

Vội vàng ngẩng đầu, sau đó, đồng tử của hai cao thủ đồng thời co rút lại, cảm thấy muốn khóc.

Trương Huyền vừa rồi còn chỉ làm ra vòng xoáy, lúc này lại giống như thần linh uy hiếp bốn phương tám hướng, sương mù xung quanh đều lấy hắn làm trung tâm mà điên cuồng ùa tới, bởi vì tốc độ hấp thu quá nhanh, phát ra tiếng vang giống như thủy triều.

Khi im ắng, chỉ cần mọi người không mở mắt, vẫn có thể giấu giếm được, bộ dạng này thì còn... Giấu cái rắm.

Không chỉ vậy, khối Mệnh Bàn thứ hai vừa được phóng lên, bởi vì bị hấp thu quá ác, lại đến cực hạn, đã xuất hiện vết nứt rất nhỏ, tùy thời sẽ lại nổ tung.

- Hay là... Hay là đá hắn ra, đừng cho hắn hấp thu nữa...

Bực tới sắc mặt ửng đỏ, Lục Minh Nhung không nhịn được nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.