Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2301: Chương 2301: Đại não cùng con mắt (1)




Phần phật!

Đánh lén Vô Hồn Kim Nhân trọng thương, không còn sức chiến đấu, Hình đường chủ, Ngô sư đồng thời đứng dậy, riêng phần mình ra tay, rất nhanh liền chém giết tất cả Vô Hồn Kim Nhân ở chung quanh.

Hai người trải qua lôi kiếp, đã là cường giả Xuất Khiếu cảnh chân chính, những tượng đồng này chẳng qua là Nguyên Thần cảnh, căn bản không ngăn cản nổi.

Xử lý xong tất cả tượng đồng, Ngô sư đi tới trước mặt đám người Trương Cửu Tiêu, Ngụy điện chủ bị thương, lấy ra một hồ lô rượu, rót cho mỗi người.

Mấy hơi thở sau, mọi người bị thương khôi phục thương thế, từng cái đứng dậy.

- Hình đường chủ, Ngô sư... Đây là có chuyện gì, các ngươi...

Mọi người tràn đầy kinh ngạc, khó tin.

Hai người này rõ ràng ở trong Xuất Khiếu kiếp bị trọng thương, bất cứ lúc nào cũng sẽ tử vong, làm sao một cái nháy mắt, lại dũng mãnh như thế?

- Là Trương sư bảo chúng ta ngụy trang, tê liệt đối phương, thời khắc cuối cùng, mới ra tay...

Hình đường chủ nói.

Hắn đã trải qua lôi kiếp, quả thực cửu tử nhất sinh, bị trọng thương.

Dựa theo tình huống bình thường, không có mấy tháng tu dưỡng, rất khó khôi phục, nhưng Trương sư cho hồ lô rượu kia thực sự quá cường đại, không chỉ khôi phục thương thế thân thể, ngay cả linh hồn bị hao tổn cũng được bổ sung.

Ngô sư cũng nhẹ gật đầu.

Mặc dù hắn không uống rượu, nhưng Trương sư tự mình rót chân khí ở trong cơ thể hắn, thương thế đã khỏi từ sớm.

- Trương sư mới vừa đi về phía trước, chúng ta cũng đi qua nhìn xem!

Tuyệt xử phùng sinh, mọi người cảm khái không thôi, lúc này mới tiếp tục đi đến.

Xem hết những cái này, khuôn mặt của Ngoan Nhân tái mét.

Vốn muốn dẫn Hình đường chủ độ lôi kiếp, để bọn hắn mất đi một đại tướng, nằm mơ cũng không nghĩ đến, ngược lại giúp đại ân cho đối phương.

- Ngươi biết ta sẽ phái người giết bọn hắn?

Nhìn qua, hai mắt đen nhánh mang theo sát cơ.

- Không biết, có điều phòng bị trước thời hạn chung quy tốt hơn!

Trương Huyền lắc đầu.

Hắn là không nghĩ tới, đối phương sẽ lấy đám người Ngô sư uy hiếp, nhưng trứng gà không thể thả hết ở trong một giỏ xách...

Bất kể làm chuyện gì, cũng phải có chuẩn bị ở sau.

Nhất là đối mặt lão quái vật sống không biết bao lâu, không chuẩn bị, làm không cẩn thận sẽ chết ở chỗ này.

- Rất tốt... chẳng lẽ ngươi nghĩ, ta thật không dám giết ngươi?

Thấy gia hỏa trước mắt này không sợ hãi, dường như không sợ chút nào, Ngoan Nhân run rẩy, trong thanh âm mang theo tức giận.

- Ngươi đương nhiên dám giết ta... Nhưng mà, ngươi giết được ta sao? Dám giết ta sao?

Trương Huyền cười một tiếng, mí mắt nhấc lên:

- Nếu quả thật có thể làm được, khẳng định đã sớm động thủ, sẽ không nói nhảm nhiều như vậy!

Ngoan Nhân hắn gặp qua hai lần.

Lần thứ nhất thời điểm gặp được trái tim, không nói hai lời, liền muốn chém giết mình, không có cách nào tế ra Thiên Đạo chi thư, mới thu phục!

Lần thứ hai gặp được xương ngón tay, cũng không phân tốt xấu, trực tiếp ra tay...

Nếu là cùng một người nhỏ máu trùng sinh, tính cách tất nhiên đồng dạng, làm sao có thể hai lần trước hung ác, lần này trở nên nhân từ, nói điều kiện? Rất hiển nhiên, đối phương chỉ là ngoài miệng bắn pháo, muốn giết chết mình, chỉ sợ không dễ dàng như vậy!

Nếu không, tuyệt sẽ không nói nhảm, trực tiếp liền động thủ.

Hoặc là...

Hắn còn muốn mượn tay của mình, thoát ly trấn áp, sợ ném chuột vỡ bình, cho nên mới chơi đùa ra nhiều chuyện như vậy.

Đã như vậy, còn có cái gì phải sợ?

- Ngươi...

Ngoan Nhân sững sờ.

- Làm sao? Không muốn nói, vậy ta liền đi về phía trước...

Không thèm để ý đối phương, Thiên Đạo chân khí vận chuyển, Vu Hồn lay động, trong chốc lát chỉ thấy hoa mắt, lúc này mới phát hiện, vẫn đứng ở tại chỗ, vừa rồi tất cả hình như chỉ là ảo giác.

Thấy giống như mình đoán, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm.

Trước đó ở trong nhà Trần Triết, đối phương ra tay với hắn, hắn liền cảm thấy có chút kỳ quái, về sau đến nơi này, lại cố ý dẫn động Xuất Khiếu kiếp của Hình đường chủ, để hắn càng thêm hoài nghi.

Nếu quả thật mạnh mẽ, mặc kệ Hình đường chủ làm sao, cũng có thể tuỳ tiện nghiền ép, không cần thiết vẽ vời cho thêm chuyện.

Về sau, Thanh Điền Hoàng bị đánh thảm như vậy, sắp tắt thở, cũng không có xuất hiện...

Trong lòng Trương Huyền đã gần như xác định, chỉ là không dám mạo hiểm, tiếp tục nghiệm chứng.

Vu Hồn bị đối phương bắt giữ, phát hiện đối phương vẫn không có động thủ, còn nói điều kiện, thậm chí lấy đám người Ngô sư uy hiếp, lúc này mới rốt cuộc minh bạch...

Xem ra Ngoan Nhân này không có đáng sợ như tưởng tượng, khả năng thực lực ngay cả Thanh Điền Hoàng cũng không bằng!

Bằng không, cũng không một mực ẩn giấu không ra, khống chế những Vô Hồn Kim Nhân này giết người khắp nơi.

Muốn hóa trang thành cao thủ, không đánh mà thắng, để cho mình khuất phục...

Đổi lại những người khác, thật sự bị lừa rồi, nhưng đối phương nằm mộng cũng nghĩ không ra, trang cao thủ...

Mình mới là chuyên gia!

Hóa trang làm Dương sư, ngay cả Thánh Vực thất trọng cũng có thể dọa chạy, muốn lừa gạt mình, nào có dễ dàng như vậy? Thân thể nhoáng một cái, đi tới trước mặt tường vừa rồi Thanh Điền Hoàng bất ngờ xuất hiện, bàn tay của Trương Huyền sờ lên.

Một lát sau, mỉm cười, lông mày nâng lên, chập ngón tay làm kiếm, liên tục điểm ra.

Liên tục bảy lần.

Răng rắc!

Thanh âm lò xo mở ra, một lối đi lan tràn xuống dưới.

Bên trong đen kịt, thần thức khó mà xuyên thủng.

- Phân thân, ngươi đi ở phía trước...

Trương Huyền quay đầu gọi.

Phân thân là Cửu Thiên Liên Thai, cho dù gặp được nguy hiểm, bị đánh thành hai nửa cũng sẽ không bị thương, mình không thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.