Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2302: Chương 2302: Đại não cùng con mắt (2)




Mặc dù biết thực lực của đối phương không có đáng sợ như tưởng tượng, nhưng vẫn phải cẩn thận cho thỏa đáng, dù sao lão quái vật sống không biết bao nhiêu năm, nếu như chỉ có chút thủ đoạn ấy, cũng không có khả năng để Thanh Điền Hoàng khăng khăng một mực.

- Theo ở phía sau, ta bảo kê ngươi... Thực sự không thể, ta đi ra làm bản tôn, ngươi làm phân thân!

Vẻ mặt phân thân ngạo kiều, khinh bỉ nhìn bản tôn một cái, nhấc chân đi ở phía trước.

Đường đường bản tôn, ngay cả phân thân cũng đánh không lại, mấu chốt còn nhát gan như thế, thật không biết làm sao lăn lộn!

Không để ý tới phân thân tự luyến, Trương Huyền thu Kim Nguyên đỉnh cùng Băng Vũ kiếm vào không gian giới chỉ, theo sát ở sau lưng, đi vào thông đạo.

- Ta nói a, thân là bản tôn, phải sáng suốt quả cảm, thực lực siêu quần mới được, làm việc bó tay bó chân, ngay cả một cái thông đạo cũng không dám đi, không thấy có lỗi với phân thân lợi hại như ta sao?

Phân thân vừa đi vừa hừ, rất không vừa lòng.

- Cẩn thận một chút cho thỏa đáng!

Thấy hắn càng nói càng nhiều, Trương Huyền có chút xấu hổ.

Khả năng mình là bản tôn khổ cực nhất trên đời này a, ngưng luyện ra phân thân, đối phương lại trang bức hơn hắn, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy choáng váng.

- Có gì phải cẩn thận? Ngươi cảm thấy ta sẽ sợ hãi?

Phân thân cười lạnh, đang muốn nói tiếp, đột nhiên một cỗ lực lượng to lớn vọt tới.

Lạch cạch!

Còn không có kịp phản ứng, đầu liền bị đập dẹp, trạng thái như bánh rán.

- Ah... Ai đánh lén ta...

Phân thân gầm lên giận dữ, vội vàng phóng về phía công kích bắn tới, lúc này đã đến cuối thềm đá, đồng dạng là một đại điện rộng rãi.

Rầm!

Vài bóng người bỗng nhiên vọt ra, ngăn ở phía trước, đầu của phân thân chính là bị một trong số đó đánh thành như vậy.

Trương Huyền thấy quả nhiên gặp nguy hiểm, đổi lại mình, chỉ sợ đã chết rồi, nhịn không được thở phào nhẹ nhõm, nhìn kỹ qua.

Tổng cộng bốn cái, cao thấp gần giống như hắn, không phải Dị Linh tộc, cũng không phải Vô Hồn Kim Nhân.

- Là Thiên Công khôi lỗi?

Trương Huyền nhíu mày.

Bốn nhân ảnh xuất hiện ở trước mắt, lại là Thiên Công khôi lỗi cực kỳ tinh xảo.

Thiên Công khôi lỗi, khác biệt Ngô Dương Tử lấy Dị Linh tộc luyện chế thành khôi lỗi, toàn bộ từ linh kiện tạo thành, nắm giữ máy móc, có thể phát huy ra lực chiến đấu mạnh mẽ.

Từ một quyền đập dẹp đầu phân thân đến xem, chỉ sợ thực lực không kém mình, ít nhất đạt đến Xuất Khiếu cảnh trung kỳ.

- Đáng ghét!

Phân thân tức giận sắp bạo.

Vừa định ở trước mặt bản tôn giả dạng cao thủ, độc cô cầu bại, thuận tiện chế giễu đối phương một phen, kết quả bị đánh thành như vậy, trong lòng buồn bực có thể tưởng tượng, la lên một tiếng, đầu trở về hình dáng ban đầu, vọt về phía gia hỏa mới đánh hắn.

Bành bành bành bành!

Một người một khôi lỗi, liên tục đối đầu mười mấy quyền, lực lượng khổng lồ, ép không khí bốn phía bay phất phới, nham thạch bay loạn, mặt đất cũng xuất hiện vết rách, có điều, ai cũng không có lui về phía sau một bước.

- Thật mạnh...

Con mắt nhảy một cái.

Thực lực của khôi lỗi này so với Thanh Điền Hoàng, lại không hề yếu.

Bên cạnh còn có ba con...

Một khi liên hợp lại, mình cùng phân thân, cộng thêm Kim Nguyên đỉnh, cũng không phải đối thủ.

- Như thế nào? Thật sự cho rằng ta không giết được ngươi?

Thanh âm của Ngoan Nhân tiếp tục vang lên.

- Ý tứ của ngươi là dựa những khôi lỗi này?

Trương Huyền nói.

- Mặc kệ thủ đoạn gì, chỉ cần có thể giết người, vậy chính là thủ đoạn tốt nhất...

Ngoan Nhân cười lạnh.

- Xem ra ngươi cũng thừa nhận, chỉ bằng vào thực lực của mình, giết không được ta...

Trương Huyền lắc đầu.

Làm ra Thanh Điền Hoàng, hiện tại lại làm ra những khôi lỗi này, xem ra đối phương nhờ vào thực lực của mình, muốn giết chết hắn quả thực rất khó.

- Chủ nhân, ta đã xác định, hắn là đầu óc cùng con mắt của ta!

Thanh âm của Ngoan Nhân ở trong Thiên Đạo chi thư vang lên.

- Đại não cùng con mắt?

- Ừm, đại não ẩn chứa ký ức, cho nên mới có thể biết nhiều như vậy, thậm chí còn có thể nhớ sự tình vây khốn Khổng sư...

Ngoan Nhân ở trong Thiên Đạo chi thư phân tích:

- Bất quá, đại não cùng con mắt không thể chiến đấu, nhiều nhất chỉ có thể mê hoặc một chút thuộc hạ, thay hắn động thủ... Hoặc là thi triển một chút bí pháp trên linh hồn! Cho nên đến bây giờ còn không có xuất hiện, một mực dùng loại chiêu số hạ lưu này!

- Không sai!

Nghe được phân tích của hắn, Trương Huyền nhẹ gật đầu.

Lúc trước gặp được xương ngón tay, không nói hai lời, trực tiếp động thủ, cái trước mắt này, dùng không phải Dị Linh tộc, chính là khôi lỗi, hoặc là Vu Hồn chi pháp, rõ ràng chỉ bằng vào thực lực, muốn giết mình là không thể nào làm được.

- Bất quá chủ nhân phải cẩn thận, mặc dù sức chiến đấu của đại não không cao, nhưng tồn tại ký ức, biết rất nhiều, muốn chém giết, hơn nữa đoạt xá... Rất khó!

Ngoan Nhân ở trong Thiên Đạo chi thư lắc đầu.

Mặc dù thực lực của hắn trải qua lôi kiếp, có tiến bộ, nhưng không chịu nổi đối phương thủ đoạn nhiều.

Đại não nắm giữ trí nhớ đầy đủ, tất nhiên phải đoạt xá các bộ phân, mới có thể phát huy ra sức mạnh lớn nhất, tuyệt không phải một trái tim, cùng ngón tay có thể chống lại...

- Mấu chốt nhất là, đại não là trung tâm thân thể, lúc trước một mực nghe theo mệnh lệnh, như Hoàng giả cùng binh sĩ trong Dị Linh tộc, có lực lượng đặc thù áp bức, ta sợ... chỉ cần tới gần, liền rất có thể sẽ chống lại không được, kìm lòng không được nghe theo mệnh lệnh của hắn!

Ngoan Nhân trong Thiên Đạo chi thư mang theo lo lắng nói.

Đừng nói hắn, cho dù tìm đủ toàn bộ thân thể, cũng phải nghe theo đại não...

Như vậy tiến lên, làm không cẩn thận không những không thể đoạt xá, còn có thể trở thành khôi lỗi bị đối phương điều khiển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.