Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2628: Chương 2628: Gọi ta sư huynh! (1)




Vì trở thành đệ tử của Thánh Tử điện, tất cả mọi người dùng hết toàn lực biểu hiện, giống như hắn, khảo hạch ba ngày, không dám chợp mắt một lần, tất cả thủ đoạn mà bản thân có thể thi triển, đều phát huy ra, không dám khinh thường chút nào.

Vị này ngược lại tốt, miễn cưỡng đi vào lớp tinh anh là được, còn tên thứ mấy, căn bản không quan tâm!

Thậm chí... Bị nhiều người nghi ngờ, cũng không có mở miệng phản bác! Yên tĩnh như nước, không tranh quyền thế, đây mới thật sự là cao thủ, thiên tài chân chính, người khiêm tốn chân chính.

- Đúng vậy, quả thực rất biết điều, nếu không phải Phùng Tử Dật khiêu chiến, ta cũng không biết, trong tân sinh khóa này, lại có nhân vật lợi hại như thế...

Phí sư cũng cảm khái một câu, đang muốn tiếp tục khen ngợi, chỉ thấy một học viên vội vã đi tới trước mặt, ghé vào lỗ tai hắn nói một câu, lông mày đột nhiên giương lên, vội vàng xoay người.

- Hàn Phù trưởng lão, sao ngươi lại tới đây?

Vẻ mặt cung kính, Trương Hủ vội vàng xoay người, chỉ thấy một lão giả râu tóc trắng tinh, tiên phong đạo cốt đi tới trước mặt.

- Hàn Phù trưởng lão?

Trong đầu vội vàng suy tư, nhớ lại lúc trước ở Trương gia nhìn thấy tin tức về Thánh Tử điện, rất nhanh vẻ mặt nghiêm túc.

- Thánh Tử điện, đại trưởng lão của Khải Linh sư công hội, tu vi đạt đến Thánh Vực bát trọng đỉnh phong...

Âm thầm gật đầu, cũng ôm quyền khom người:

- Trương gia Trương Hủ, gặp qua Hàn trưởng lão!

- Không cần khách khí...

Tùy ý khoát tay áo, Hàn trưởng lão nhìn về phía lôi đài, có chút nóng nảy:

- Trương sư... Lúc nào chiến đấu xong?

- Không biết Hàn trưởng lão tìm Trương sư vì chuyện gì? Gấp gáp mà nói, ta có thể nghĩ biện pháp để bọn hắn dừng lại...

Phí sư nhịn không được nhìn qua.

Đối phương là cao thủ Khải Linh sư mạnh nhất của Thánh Tử điện, coi như Trương sư trở thành Thánh tử, cũng không cần hắn tự mình chạy tới tìm kiếm a.

- Ta tìm hắn...

Nghe được hỏi thăm, vẻ mặt Hàn trưởng lão đỏ hồng, tràn đầy xấu hổ:

- Là muốn hỏi một chút, tượng đá trấn thủ một mực chạy bộ kia, đến cùng lúc nào mới có thể dừng lại? Bởi vì chạy càng lúc càng nhanh, đã đụng hủy bốn công hội ở lân cận, lại không dừng lại mà nói, ta sợ... Khải Linh sư công hội sẽ bị công hộ khác đuổi giết, dù không giết, cũng không đủ tiền bồi thường a...

Người khác khải linh tượng đá trấn thủ, đi bảy bước, cũng đã đánh vỡ ba ngàn năm ghi chép, vị này ngược lại tốt, không chỉ làm nóng người, còn chạy không dừng được...

Đã lâu như vậy, còn một mực chạy như điên, hắn đi qua ngăn cản, cũng bị đạp thổ huyết ba trở về, vẫn không có biện pháp.

Nói thật, ngoan ngoãn chạy cũng không có gì, dựa theo đặc thù của tượng đá, sớm đã dừng lại, nhưng cái đồ chơi này thực sự quá lớn, càng chạy càng nhanh, thỉnh thoảng nhảy cóc, chống đẩy, lộn nhào, nâng cao chân, tăng tốc, lộn ngược ra sau... Ngược lại cũng thôi, nhưng phạm vi chạy càng lúc càng lớn, công hội ở bốn phía bị phá hủy va sụp... Lại không dừng, thật muốn chọc giận công hội khác, sợ sẽ trực tiếp hủy tượng đá, đến lúc đó... Thật sự sẽ rất phiền toái.

- Tượng đá trấn thủ... Không dừng được?

- Làm sập mấy công hội?

Phí sư cùng Trương Hủ đồng thời lay động một chút.

- Còn nữa, khi ta tới, nhìn thấy Thiên Cơ sư công hội cũng đổ sụp biến thành phế tích, nghe nói liên quan đến hắn, thuận tiện muốn tới đây nhìn một chút, đối phương không có gây phiền phức chứ...

Hàn trưởng lão nói tiếp.

- Thiên Cơ sư công hội... Biến thành phế tích?

Phí sư cùng Trương Hủ nhìn nhau, khóe miệng co giật... Không phải rất biết điều ư?

Sao mấy sự tình này, đều không giống người khiêm tốn có khả năng làm ra... nhịn không được nữa, ngẩng đầu nhìn về phía lôi đài.

Ngay sau đó, nhìn thấy Phùng Tử Dật đang kề sát trên phong ấn thủy tinh, mặt uốn éo thành bánh quai chèo, sau lưng kiếm khí ngang dọc, không ngừng vọt tới, ánh mắt mập mờ, cả người biểu lộ không muốn sống nữa, tựa như lúc nào cũng sẽ điên mất.

- Thật mạnh...

Thấy Phùng Tử Dật, sớm chuẩn bị bốn cái phòng ngự, giờ phút này tất cả đều vỡ vụn, toàn thân là lỗ kiếm, cả người giống như ăn mày, hai người lần nữa nuốt ngụm nước bọt.

Phá vỡ nhiều công kích như vậy, kiếm khí vẫn uy lực không giảm... Coi như Phí sư cũng làm không được.

- Ta hỏi thăm một chút, lúc nào có thể kết thúc...

Thấy kiếm khí cuồn cuộn, không có ý tứ đình chỉ, Phí sư hít sâu một hơi, đang muốn la lên, liền nghe đến Phùng Tử Dật tràn đầy tức giận nói.

- Ngươi gạt người, gạt người... Vừa rồi rõ ràng chỉ dùng một phần mười lực lượng, lại gạt ta nói một phần sáu...

Vị Dương sư thân truyền này, cũng sắp muốn điên rồi.

Trước đó đối phương nói một phần ba lực lượng, hắn liền cảm thấy giả, về sau còn nói một phần sáu, cảm thấy càng giả...

Lúc này mới đề nghị tới đây, để hắn dùng hết toàn lực biểu hiện ra thực lực, muốn thăm dò một chút, có phải như đối phương nói hay không...

Kết quả, người này quả thật nói láo... Căn bản không phải là một phần sáu, mà chỉ dùng một phần mười!

Một phần mười, thì nói một phần mười... Làm gì nói một phần sáu, để cho phòng ngự của ta không đủ, hiện tại sắp bị đánh chết... Ngươi có biết, có đôi khi khiêm tốn, thực sẽ hại chết người hay không...

Ầm ầm! Ầm ầm!

Chân khí trong cơ thể toàn bộ tiêu hao không dư thừa, lúc này Trương Huyền mới ngừng tay, miệng lớn thở hổn hển, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Dù số lượng chân khí trong cơ thể tăng gấp năm lần, thực lực cũng từ Xuất Khiếu cảnh sơ kỳ tăng thêm tới đỉnh phong, nhưng Nhất Kiếm Phá Hải vẫn không cách nào triệt để khống chế, một khi thi triển, nhất định phải chân khí trong cơ thể tiêu hao sạch sẽ mới có thể dừng tay.

Trước kia chân khí ít, đánh một hồi liền dừng lại, hiện tại kiếm khí ngang dọc, trọn vẹn duy trì hơn mười phút, mới hoàn toàn tiêu hao sạch sẽ.

Thở ra một hơi, thu hồi trường kiếm đầy trời, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Phùng Tử Dật xếp thành một hình dáng quỷ dị, kề sát ở trên phong ấn, quần áo toàn thân đã vỡ không sai biệt lắm, mặc dù không có chết, nhưng bị trọng thương, thê thảm không nói ra được.

- Thật không có lừa ngươi, vừa rồi thi triển kiếm pháp, lại có cảm ngộ mới, uy lực hơi tăng trưởng một chút...

Đi tới trước mặt, kéo đối phương từ trên phong ấn xuống, Trương Huyền mang theo xấu hổ giải thích.

Thật đúng là không phải cố ý lừa gạt đối phương, mà từ trước đến giờ không có dùng hết toàn lực thi triển qua chiêu này, chân khí dồi dào, có đầy đủ thời gian thí nghiệm, bởi vậy lúc thi triển, có càng nhiều lĩnh ngộ, lực công kích mới càng ngày càng mạnh.

Thiên Đạo công pháp, dù không có sai lầm, nhưng thể lực cùng tinh thần của hắn có hạn, phát huy càng nhiều, phối hợp càng tốt, uy lực tự nhiên sẽ càng ngày càng mạnh mẽ.

- Còn có thể tăng thêm...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.