Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2629: Chương 2629: Gọi ta sư huynh! (2)




Phùng Tử Dật lần nữa thổ huyết.

Đã có uy lực như vậy, còn tăng trưởng, để cho người ta sống như thế nào?

- Thực lực của ngươi, quả thực rất lợi hại, nhưng Danh Sư, mạnh nhất không phải chiến đấu, mà là giảng bài... Có dám so với ta một phen không?

Qua thật lâu, lúc này Phùng Tử Dật mới khôi phục lại, hung tợn nhìn qua.

Lúc này, Trương Huyền cũng giao phó xong Hàn trưởng lão, làm sao khống chế tượng đá, thấy hắn vẫn muốn tỷ thí, không buông tha, nhịn không được mở miệng:

- Thôi được rồi, ta sợ ngươi nhận đả kích càng lớn!

Mặc dù không biết vì sao đối phương quyết tỷ thí với hắn, nhưng tỷ thí giảng bài... Thật sợ đối phương không chịu nổi, sẽ trực tiếp điên mất.

- Không có gì có thể đả kích, lão sư từng nói cho ta biết, chỉ thu một học sinh, hiện tại ngươi lại xuất hiện, ta muốn xem, đến cùng là dạng tư chất gì, mới có thể để cho hắn phá lệ!

Phùng Tử Dật nói.

- Phá lệ? Tư chất?

Ánh mắt Trương Huyền sáng lên.

Nghe khẩu khí của đối phương, dường như cũng không biết bản thân là giả, còn tưởng rằng là Dương sư thu học sinh khác, lúc này mới mang theo hương vị ghen ghét, đến đây khiêu chiến.

Kết quả, không nghĩ tới, bại thê thảm như thế.

- Một chút cao nhân lợi hại, đều tùy duyên thu đồ, cụ thể có bao nhiêu đệ tử, ngoại trừ chính hắn, người ngoài không hiểu rõ tình hình, thậm chí đồ đệ trong lúc đó, cũng sẽ không biết!

Nhìn qua không ít sách vở, biết một chút thói quen của Danh Sư.

Tựa như hắn, nếu như bây giờ thu đồ, đám người Triệu Nhã, Vương Dĩnh, Viên Đào khẳng định đều không biết, có tiểu sư đệ hoặc tiểu sư muội tồn tại.

- Ta cũng là vận khí tốt, mới được lão sư ưu ái...

Thấy đối phương không hiểu rõ tình hình, cũng không phải là vạch trần bản thân giả tạo, lúc này Trương Huyền mới thở phào nhẹ nhõm, một mặt mong đợi nhìn qua:

- Ta rất lâu không gặp lão sư, không biết lão nhân gia ông ta hiện tại ở nơi nào? Có thể dẫn ta gặp hắn hay không?

- Lão sư, cùng ta ở hai năm trước liền tách ra, cụ thể đi nơi nào, thì không hiểu rõ tình hình, dù sao ngọc phù đưa tin cũng liên lạc không được...

Phùng Tử Dật lắc đầu.

- Quá tốt rồi...

Trương Huyền hưng phấn suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Vốn đang lo lắng, người này sẽ để lộ bí mật tố cáo, đã liên lạc không được, thì quá tốt, chí ít hiện nay tránh thoát một kiếp.

Chỉ cần về sau trở thành Thánh Tử điện điện chủ, coi như đối phương đi đến tìm, vạch trần giả mạo, có loại thân phận này, đoán chừng cũng không có người còn dám đến tìm phiền phức...

Nói cách khác, đối với hắn mà nói, thời gian cực kỳ quan trọng, có thể rút ngắn một chút, liền là một chút.

- Quá tốt rồi?

Phùng Tử Dật nhíu mày.

Nghe không liên lạc lão sư được, không phải rất mất mát ư? Ngươi hưng phấn như vậy làm cái gì?

- A, ta nói chính là, quá làm cho người ta thất lạc...

Biết vừa rồi có chút thất lễ, Trương Huyền vội vàng mở miệng.

- Ngươi thất lạc là như thế này?

Tức xạm mặt lại, lông mày Phùng Tử Dật nhảy loạn, cũng nhịn không được nữa:

- Thế nào? Có dám so giảng bài với ta hay không?

- Tử Dật sư đệ, ngươi không phải đối thủ của ta, thôi được rồi, đều là học sinh của Dương sư, ta sẽ không đả kích ngươi...

Trương Huyền khoát tay áo.

- Sư đệ?

Phùng Tử Dật suýt chút nữa nổ tung:

- Ta bảy tuổi đi theo lão sư, nhập môn sớm, hơn nữa tuổi tác cũng lớn hơn ngươi, ngươi là sư đệ mới đúng...

- Đừng khách khí... Đạt giả vi sư, thực lực của ta còn mạnh hơn ngươi, đương nhiên là sư huynh rồi! Chờ ngươi lúc nào có thể vượt qua ta, lại xưng hô sư đệ cũng không muộn...

Khoát tay áo, tâm tình của Trương Huyền rất thư thái.

Vị trước mắt này đã không biết, về sau liền có thể lấy hắn làm lá chắn, chứng thực thân phận đệ tử của Dương sư.

- Ngươi...

Nghẹn đến sắc mặt đỏ lên, Phùng Tử Dật muốn nói cái gì lại nói không ra miệng.

Tu vi của đối phương thấp hơn hắn, nhưng sức chiến đấu quả thực mạnh mẽ hơn hắn quá nhiều, thật muốn thi triển chiêu kiếm pháp kia, căn bản không ngăn cản nổi.

Đồng dạng là thân truyền, trước khi lão sư không có xác định thân phận, quả thực đều là thực lực mạnh nắm giữ quyền nói chuyện, bản thân không cách nào vượt qua đối phương, muốn làm sư huynh, quả thực không có sức thuyết phục.

- Tỷ thí xong giảng bài lại nói, ngươi thắng, ta tự nhiên nhận ngươi làm sư huynh...

Hất ống tay áo, Phùng Tử Dật nói.

- Giảng bài?

Thấy hắn chưa từ bỏ ý định, Trương Huyền nhíu mày, đang muốn nói chuyện, chỉ thấy một thanh niên cổ quái vội vã đi tới.

- Phí sư, Liêu trưởng lão ở thông đạo khôi lỗi, chờ ở bên ngoài, nhất định đòi muốn bái Trương Huyền làm thầy...

- Liêu trưởng lão... Muốn bái sư?

Phùng Tử Dật ngây người, tất cả mọi người xôn xao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.