Tới bây giờ hắn cũng chưa từng nói qua, lại nói, linh thú quản ngươi là thái tử hay không làm gì chứ? Nếu thực sự muốn động thủ, ngay cả hoàng đế chúng cũng dám giết!
- Có người giúp chúng ta hấp dẫn lực chú ý của linh thú, mau nhìn, đang chiến đấu ở bên kia!
Đôi mi thanh tú nhíu lại, Ngọc Phi Nhi công chúa là người kịp phản ứng đầu tiên.
Linh thú tấn công bọn hắn thối lui về sau, tất cả đều phóng về một phương hướng, lại thêm bên kia có khí tức ba động kịch liệt, tiếng rống không ngừng, rất rõ ràng là đang có người chiến đấu.
- Diệp Tiền, không phải là người của ngươi đó chứ?
Hình Viễn nhíu mày một cái.
Lần thí luyện này của bọn hắn phải cơ mật tuyệt đối, không thể để cho bất kỳ người nào biết được. Bởi vậy đã có thông báo kỹ càng, không cho phép bất luận kẻ nào đuổi theo, vì cam đoan an toàn cho nên càng không có cưỡi linh thú phi hành, mà là đi bộ lên núi. . .
Hiện tại bọn hắn vừa mới gặp được nguy hiểm thì đã có người hấp dẫn linh thú đi. Nếu nói không phải là người của hắn, chuyện này dù có nói cũng khiến cho người ta không tin được.
- Không phải, ta không có để cho người đi theo a...
Diệp Tiền vội vàng xua tay.
Hắn cũng biết chuyện thí luyện, làm sao có thể biết rõ rồi mà còn cố phạm phải cơ chứ?
- Có phải hay không đi qua nhìn một chút chẳng phải sẽ biết hay sao...
Lạc Thất Thất khoát khoát tay nói.
- Ừm!
Hình Viễn khẽ gật đầu:
- Lần thí luyện này không thể sai sót, nếu như thực sự bị người ta theo dõi thì sẽ rất phiền toái...
Mấy người không nói thêm lời nào mà lặng lẽ chạy như bay về phương hướng chiến đấu.
Chỉ chốc lát đã đi tới trước mặt, nhìn thoáng qua, tất cả mấy người đều không khỏi sửng sốt.
- Là. . . Trương sư!
- Làm sao lão sư lại ở đây cơ chứ?
- Tên này, không phải đã bị mang đi rồi hay sao? Làm sao lại xuất hiện tại ở đây chứ?
. . .
Nhìn thấy là người quen biết cũ, vẻ mặt mấy người không đồng nhất.
Nếu nói người cao hứng, tự nhiên là Lạc Thất Thất, nếu nói người nghiến răng nghiến lợi thì nhất định là Ngọc Phi Nhi công chúa.
Lần trước đánh cược nàng lại thua, cho nên rất sợ nhìn thấy đối phương. Sợ đối phương vừa nhìn thấy nàng đã yêu cầu lấy tiền đặt cược.
- Ta biết mà, nhất định khẳng định nhìn thấy chúng ta bị công kích cho nên cố ý dẫn đám linh thú này đi...
Lạc Thất Thất đột nhiên mở miệng.
- Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, hắn là người tốt như vậy sao?
Ngọc Phi Nhi khẽ nói.
- Nếu như không phải thì vì sao toàn bộ những linh thú này đều công kích hắn mà từ bỏ chúng ta chứ? Nhìn đám gia hỏa này trước đó vừa gặp người đã công kích, nếu như không phải Trương sư cố ý hấp dẫn. Như vậy đám linh thú kia cũng không có khả năng làm như vậy a!
Lạc Thất Thất nói.
- Cái này...
Mọi người sửng sốt.
Nàng nói rất có lý a.
Vừa rồi những linh thú này hận không thể nuốt sống toàn bộ bọn hắn, vốn bọn hắn cho rằng mình sẽ phải trải qua một hồi ác chiến. Kết quả trong chớp mắt linh thú lại chạy qua tấn công vị Trương sư này mà bỏ qua cho bọn hắn. Nếu nói Trương sư không có dùng thủ đoạn gì để hấp dẫn đối phương, quả thực không thể tin được.
- Không cần biết có phải là hắn hấp dẫn hay không, các ngươi nhìn chiến đấu giữa bọn họ đi...
Ngô Chấn cắt ngang đoán của mọi người suy, lại hơi có chút run rẩy chỉ về phía trước.
Nghe thấy hắn nói như thế, mọi người vội vàng nhìn lại, vừa nhìn qua, mỗi người hai mắt trợn tròn, cổ họng phát khô.
- Không phải mấy ngày trước hắn mới là Trọc Thanh cảnh đỉnh phong hay sao?
Hình Viễn nuốt một ngụm nước bọt.
Ba ngày trước khi đi vào Hóa Thanh trì đối phương vẫn là Trọc Thanh cảnh đỉnh phong, làm sao trong nháy mắt đã biến thành Hợp Linh cảnh đỉnh phong rồi?
Hắn đã từng gặp những người có tiến cảnh nhanh. . . Thế nhưng chưa từng thấy qua người nào nhanh như vậy a!
Quan trọng nhất là. . . Hợp Linh cảnh đỉnh phong, cấp bậc so với bọn hắn thấp hơn, mà chiến đấu cùng nhiều linh thú như vậy lại giống như người lớn trêu đùa trẻ con vậy. . .
Lực chiến đấu như vậy, quá bưu hãn a!
Ngọc Phi Nhi công chúa còn trợn mắt to hơn, gương mặt xinh đẹp run rẩy, nắm tay xiết chặt.
Vốn nàng cho rằng gia hỏa vô sỉ này sẽ dùng phương thức không biết xấu hổ để vượt qua bản thân nàng. Thế nhưng không nghĩ tới, thực lực chân thật của đối phương lại mạnh như vậy!
Nếu như đêm hôm đó hắn ta cũng dùng lực lượng lợi hại như thế để đối chiến với nàng. Có khả năng không dùng đến một chiêu thì nàng sẽ bị đánh cho không tìm thấy phương hướng, trực tiếp ngất đi a.
Chẳng lẽ hắn. . . Cố ý hạ thủ lưu tình?
- Nhất định là cố ý!
Vừa nghĩ tới đối phương nhìn chằm chằm vào cái mông của nàng để đá, lửa giận lập tức lan tràn ra toàn thân nàng.
Nếu như không phải cố ý thì cũng không có khả năng trùng hợp như vậy, mỗi lần đều đá trúng nơi đó a. . .
Rõ ràng có thể nghiền ép, thế nhưng lại cố ý đá vào mông của nàng, thật là một tên đăng đồ lãng tử, không biết xấu hổ đến cực điểm!
- Học trưởng, học tỷ, các ngươi nói Trương sư lợi hại như vậy, hiện tại cũng coi như là người nội bộ của học viện, có thể cùng chúng ta tiến hành thí luyện hay không? Có hắn ở bên cạnh, ta cảm thấy có thể sẽ an toàn hơn không ít, cũng nhẹ nhõm hơn không ít!
Không biết suy nghĩ của mọi người, Diệp Tiền không nhịn được nói một câu.
- Để lão sư đi cùng sao?
Ánh mắt Lạc Thất Thất sáng lên:
-Đúng a, nếu như người đi theo, như vậy khả năng thành công của chúng ta sẽ gia tăng lên rất nhiều!
- Ừm, nói như vậy cũng không tồi, ta đồng ý!
Hình Viễn suy nghĩ một chút rồi khẽ gật đầu.
- Không được, hắn không thể đi!
Ngọc Phi Nhi thì trợn tròn mắt, liên tục xua tay.