- Không thể đi?
Đôi mi thanh tú của Lạc Thất Thất nhíu lại, hai mắt nhìn về phía hảo hữu:
-Vì sao chứ?
Thí luyện nhất định sẽ có đủ loại nguy hiểm, lão sư cơ trí như vậy, ;ại cộng thêm thực lực mạnh như thế. Nếu như người đi thì tất nhiên sẽ có thể đảm bảo sự an toàn của mọi người, vì cái gì đối phương không chịu?
- Hắn, hắn. . . Sẽ đùa giỡn lưu manh!
Ngọc Phi Nhi cắn răng nói.
- Đùa giơn lưu manh? Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, hắn chướng mắt ngươi...
Còn tưởng rằng lý do gì, Lạc Thất Thất khẽ lắc đầu.
Nhân phẩm của lão sư, nàng rất là tin tưởng mười phần.
Không nói đâu xa, bằng vào dung mạo của nàng tuyệt đối được coi là ngàn dặm mới tìm được một. So với Ngọc Phi Nhi công chúa này cũng không kém bao nhiêu, xinh đẹp như thế, lại còn sùng bái có thừa với người như vậy. Vậy mà người cũng không nhìn lấy một cái.
Ngươi điêu ngoa như vậy. . . Thì lại càng không có thể!
- ...
Trước mắt tối sầm lại, thân thể Ngọc Phi Nhi run rẩy một cái.
Có ý gì? Cái gì gọi là chướng mắt ta cơ chứ?
Ta cũng không kém cơ mà?
Đường đường là công chúa, còn chưa nói chướng mắt hắn mà lại còn bị người ta nói hắn chướng mắt ta. . .
- Thất Thất nói không sai, vị Trương sư này có ánh mắt cực cao, học sinh Vương Dĩnh của hắn ta cũng đã gặp, so với ngươi còn xinh đẹp hơn. Thế nhưng hắn cũng không nhúc nhích, hẳn là chướng mắt ngươi...
Hình Viễn gật đầu.
Hắn ưa thích Ngọc Phi Nhi, nhìn thấy Trương Huyền ưu tú như thế, lại có nhiều liên quan với nàng như vậy cho nên không nhịn được tìm người hỏi thăm một chút.
Vị Trương sư này không chỉ có so học sinh xinh đẹp hơn Phi Nhi mà cũng có không ít nữ tử cấp bậc công chúa truy cầu. Thế nhưng một mực không hề bị lay động.
Phi Nhi cũng rất xinh đẹp, thế nhưng tính khí thực sự quá xấu a, cũng chỉ có hắn mới có thể tiếp nhận được, đổi lại là người khác. . . Nhất định không cần phải suy nghĩ.
- Ngươi nói cái gì?
Hai hàm răng cắn ken két, hai mắt Ngọc Phi Nhi trợn tròn, nhìn chằm chằm tới, mang theo sát ý trắng trợn:
-Hình Viễn, có bản lĩnh thì lặp lại lần nữa...
- Ta...
Hình Viễn run lên.
Thấy hắn bị dọa cho sợ đến mức như vậy, Ngô Chấn ở bên cạnh mở miệng cười khẽ. Chỉ có điều, nụ cười còn chưa có mở rộng thì chỉ thấy Ngọc Phi Nhi đã lạnh lùng chằm chằm tới:
-Cười cái gì mà cười? Có tin ta lại đánh ngươi một chầu nữa hay không...
- ...
Ngô Chấn run rẩy một cái.
Các ngươi ầm ĩ là chuyện của các ngươi, ta chỉ là người nhìn náo nhiệt, chuyện không liên quan gì tới ta a. . .
- Được rồi, đừng ồn ào nữa, ta đi mời lão sư. Phi nhi, tốt nhất ngươi đừng nói chuyện, một khi chọc lão sư tức giận, ta sợ lão sư lại bảo ngươi giao tiền, hoặc là để ngươi rót rượu bóp chân a!
Thấy còn không tìm được cửa vào Địa Cung thì bên này cũng đã cãi vã tán loạn, Lạc Thất Thất khẽ lắc đầu.
- ...
Nghe thấy câu giao tiền, lại nhớ tới thân phận tỳ nữ, Phi nhi công chúa cắn chặt răng, muốn nói điều gì đó, thế nhưng rốt cuộc lại nói không nên lời.
Ồn ào dừng lại, lại nhìn về phía trước một phen, lúc này chiến đấu giữa Trương Huyền và linh thú đã không sai biệt lắm, đã kết thúc.
Hơn ba mươi đầu linh thú nằm ở trên mặt đất, mỗi một đầu không ngừng rên rỉ, rấ tlaf thê thảm.
Lần này thợ săn cũng không cùng tiến lên, nếu không, có lẽ cũng sẽ phải nằm giống như chúng.
- Lão sư!
Đánh ngã toàn bộ đám linh thú này, lại vỗ tay một cái. Lúc Trương Huyền đang định rời đi thì đã nghe thấy tiếng gọi vang lên, Lạc Thất Thất đã đi tới trước mặt.
- Tiểu Thất!
Trương Huyền mỉm cười.
Khi đám người này vừa tới hắn cũng đã thấy.
Dù sao cũng là vì cứu bọn họ, cho nên nhìn thấy hay không nhìn thấy cũng không tính là gì.
- Lão sư, học sinh có một yêu cầu quá đáng!
Đi tới trước mặt hắn, Lạc Thất Thất khom người nói.
- Ồ?
- Chúng con muốn mời lão sư cùng tham gia thí luyện của học viện...
Lạc Thất Thất nói suy nghĩ của mình ra một lần.
- Thí luyện?
Trương Huyền khoát tay áo nói:
-Thôi được rồi, ta còn muốn trở về tụ hợp với đám người Hồng sư, đi Hồng Viễn Danh sư học viện...
- Hồng sư? Bọn hắn đã rời đi rồi!
Sửng sốt một chút, Lạc Thất Thất nói.
- Rời đi rồi sao?
Trương Huyền khẽ cau mày.
Quán quân như hắn còn ở nơi này không có trở về, làm sao người đã đi rồi chứ?
- Đúng vậy a, vì không muốn làm chậm trễ khai giảng cho nên mọi người đã dùng phi chu của Huyễn Vũ hoàng thất đi tới đó. Hồng sư thấy ngươi không có trở về cho nên cũng đã xin chỉ thị từ Mạc đường chủ, sau khi có câu trả lời mới rời đi...
Dường như nàng biết rất rõ chuyện này, Lạc Thất Thất lập tức trả lời.
- Phi chu?
Trương Huyền nghi hoặc.
- Ừm, là phương tiện giao thông mà chỉ đế quốc mới có, bình thường dùng cho đủ loại chiến sự. Do mấy chục đầu linh thú cùng khống chế, vài trăm người, hơn nghìn người cũng có thể cưỡi lên trên đó!
Thấy vị lão sư luyện đan của mình ngay cả thứ này cũng chưa từng nghe qua, Lạc Thất Thất có chút nghi hoặc nhìn qua.
Phi chu, chỉ cần là Danh sư đế quốc không có người nào không biết, hắn bác học biết nhiều như thế, lại có lão sư lợi hại như vậy, làm sao có thể chưa từng nghe qua được cơ chứ?