Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 401: Chương 401: Khế ước cổ (1)




Đem đại dược vương vừa bị một tát hôn mê, nói dính dáng tới bí pháp, rất nhiều hộ vệ nhịn, làm như không nhìn thấy.

Lúc này không ngờ hắn nói như vậy. Đây rõ ràng là đang khiêu khích. Bọn họ làm thế nào có thể nhịn xuống được!

- Làm càn!

- Đâm đầu vào chỗ chết!

Rất nhiều hộ vệ, mỗi một người trợn mắt nhìn, đao kiếm trong tay bắn ra hàn quang. Chỉ cần ra lệnh một tiếng, lập tức sẽ chặt kẻ giả vờ giả vịt, miệng không giữ này thành thịt vụn.

- Đầu óc bị bệnh?

- Trước đây ta từng tiếp xúc qua Bạch Thiềm này, tuy rằng nhân phẩm không tót, đầu óc vẫn tính là bình thường. Thế nào... đột nhiên trở nên có vấn đề?

Vốn cho rằng hắn có thể nói ra lý luận kinh thế gì, rất nhiều y sư khác nghe hắn nói như thế, đều thiếu chút nữa thì phun ra một ngụm máu tươi. Mỗi một người trợn mắt há hốc mồm, giống như là nhìn thấy yêu quái.

Chỉ cần tới Hồng Liên thành, có người nào không biết uy thế của đại dược vương?

Quả thực chính là thổ hoàng đế. Cho dù vương tử Thiên Vũ vương quốc đi tới nơi này, cũng phải ngoan ngoãn đợi. Một cái tát đánh người ta hôn mê, đã rất khiêu khích. Không ngờ càng tệ hại hơn, nói thẳng “tự làm bậy, không thể sống“...

Ngươi là cảm thấy mạng dài, sống đủ rồi, muốn tìm chết, hay cảm thấy tính tình đại dược vương quá tốt?

Thành Phong y sư cũng nhìn hắn giống như nhìn kẻ ngu si.

Người này... đầu bị man thú đá sao?

Nếu không, làm sao có thể nói ra lời vô sỉ như thế?

- Kết thúc, lần này... thật sự kết thúc...

Mạc Vũ vỗ trán một cái, khóc không ra nước mắt.

Trước đó còn có thể nói bí pháp đặc biệt, cần phải khiến đại dược vương hôn mê, rõ ràng nói lung tung qua loa tắc trách. Lời này vừa ra, chẳng khác nào hoàn toàn đắc tội đối phương, lại không còn đường sống quay về!

Ngươi muốn chết thì chết, đừng có liên lụy đến ta...

Ta chỉ là muốn tăng chút kiến thức, trêu ai ghẹo ai...

Thôi đi, cùng đi, cho dù người này tìm đường chết, cũng không thể ném hắn lại!

Trong lòng phiền muộn, Mạc Vũ cắn răng, lặng lẽ truyền âm:

- Trương Huyền, ngươi bây giờ thông báo Khiếu Thiên thú qua. Trong tay ta có trận bàn phụ vương lưu lại cho ta. Chỉ cần kích hoạt, chắc hẳn có thể kiên trì một khoảng thời gian. Động tác nhanh lên một chút, không nên do dự. Có lẽ còn có một đường sống.

Ở đây tuy là đầm rồng hang hổ, nhưng Khiếu Thiên thú tu vi nửa bước Chí Tôn, hơn nữa có thể bay. Nếu nó thật sự đi qua, vẫn có hi vọng rất lớn mang theo bọn họ chạy trốn.

Chỉ có điều, hiện tại quan trọng nhất chính là, làm thế nào kiên trì tới khi Khiếu Thiên thú tìm đến nơi này.

Bàn tay nắm chiếc nhẫn trữ vật, tinh thần Mạc Vũ âm thầm cảnh giác. Chỉ cần đối phương vừa động thủ, nàng sẽ lập tức lấy trận bàn ra, ném ra.

Là công chúa, một mình chạy đến rèn luyện, thủ đoạn bảo toàn tính mạng vẫn có một ít.

Trận bàn, là thông qua phương pháp đặc biệt, khắc trận pháp lớn như vậy ở trên một vật phẩm có thể mang theo người, ở thời gian cần sử dụng, chỉ cần truyền chân khí vào là được. Mặc dù không phải trận pháp sư, cũng có thể dễ dàng kích hoạt.

Tuy rằng uy lực yếu hơn so với trận pháp thật sự không ít, nhưng có thể trong nháy mắt kích phát, đồng thời thuận tiện mang theo, là thủ đoạn không ít người dùng để bảo toàn tính mạng.

Chỉ là thứ này giá rất đắt, hơn nữa còn là vật phẩm chỉ dùng một lần. Cũng chỉ có nàng vị công chúa của Thiên Vũ vương quốc này, mới có vốn liếng như vậy.

- Gọi cho nó qua làm gì? Không cần khẩn trương!

Thấy đối phương nói khẩn trương, Trương Huyền mỉm cười.

- Ngươi...

Nhìn người này đã nguy hiểm như vậy, vẻ mặt còn không biết sống chết, Mạc Vũ cũng sắp tức tới bùng nổ:

- Ngươi hoàn toàn đắc tội đại dược vương, không chịu đi, chẳng lẽ lại thật sự muốn chết ở chỗ này!

- Đắc tội hắn, ta đang giảng giải cho hắn biết về bệnh tình, làm sao có thể đắc tội?

Trương Huyền khoát tay, thoải mái một câu:

- Nàng an tâm đợi, không nên suy nghĩ bậy bạ!

- Giảng giải về bệnh tình?

Mạc Vũ phát điên.

Mắng người ta tự làm bậy không thể sống, đây là giảng giải về bệnh tình sao?

Ta làm sát hạch y sư học đồ lâu như vậy, vẫn chưa từng nghe qua!

Còn an tâm đợi? Loại tình huống này, có thể đợi ở đây mới là lạ!

Trong lòng nàng tức tới nghiến răng nghiến lợi. Mạc Vũ cũng biết bây giờ không phải là thời điểm bực bội. Nàng đưa mắt nhìn quanh, lựa chọn con đường tốt nhất đẻ chạy trốn.

Nếu như sớm biết rằng người này không đáng tin cậy như vậy, nàng đã không cùng hắn mạo hiểm.

- Bạch Thiềm y sư, ta có lòng tốt mời đi theo chữa bệnh, cho lão gia nhà chúng ta, ngươi lại nói chuyện như vậy. Ngày hôm nay không nói rõ ràng, ngươi thật sự đừng mong đi được!

Không để ý tới vẻ chấn động kinh ngạc của mọi người, Lộ quản gia cố nén tức giận, vung ống tay áo, híp mắt lại.

Nếu không phải đối phương giúp hắn giải quyết tai hoạ ngầm, chỉ bằng vào câu nói mới vừa rồi, đao búa đã thêm thân, lập tức chặt chết, làm gì còn cho cơ hội giải thích.

- Không nên gấp gáp. Ta sẽ nói rõ ràng. Chỉ là... ở đây nhiều người như vậy, ngươi thật sự muốn ta nói ra sao?

Đối với uy hiếp của hắn, Trương Huyền không thèm quan tâm, trái lại cười nhạt.

- Ít giả vờ giả vịt, ngày hôm nay cho dù ngươi nói tới xé trời đi nữa, cũng chỉ có một con đường chết!

- Dám khiêu khích uy nghiêm của đại dược vương, phải chết!

- Lộ quản gia, nói nhiều lời vô nghĩa với hắn làm cái gì. Chỉ cần ngươi ra lệnh một tiếng, bây giờ chúng ta liền chém kẻ mạo phạm lão gia thành tám khối!

...

Nhìn thấy được hắn chết cũng không hối cải, còn cười đùa cợt nhả, tất cả hộ vệ xung quanh đều cảm thấy tức sắp nổ tung. Bọn họ đồng thời rống to hơn. Mỗi một người đằng đằng sát khí.

Những hộ vệ này đều có tu vi ngoài Thông Huyền cảnh. Khí thế của hơn mười người đồng thời phát ra, liên kết lại thành một, giống như hội tụ chất lỏng sềnh sệch ở trong phòng, khiến người ta không nhịn được, hít thở gấp gáp, lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Ngay cả rất nhiều y sư Tông Sư cảnh, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch. Mỗi một người không kìm lòng được lui về phía sau.

Thông Huyền cảnh và Tông Sư cảnh tuy rằng chênh lệch rất xa, nhưng những hộ vệ này mỗi ngày ở cùng một chỗ, quen thuộc với nhau, tiến lui giống như một thể, hơn nữa ôm thủ đoạn có kịch độc. Một khi động thủ, cho dù là cường giả Tông Sư, đều rất khó đề phòng.

- Được rồi!

Thấy những hộ vệ này đều sẽ động thủ bất cứ lúc nào, Lộ quản gia giơ tay lên ngăn cản:

- Tất cả dừng tay cho ta!

Nói xong hắn lại nhìn qua:

- Bạch y sư, những người này trung thành và tận tâm đối với lão gia. Ngươi ngôn ngữ xúc phạm, không nói rõ, chỉ sợ cho dù là ta, cũng không khống chế được.

Trong giọng nói của hắn đã mang theo uy hiếp nồng đậm.

Chỉ cần Trương Huyền nói không ra lý do thích hợp, chỉ sợ những hộ vệ này cũng sẽ thật sự ra tay.

- Nói rõ ràng rất đơn giản. Chỉ có điều, tuy rằng các ngươi không ngại, nhưng dính dáng tới bí mật. Theo ý kiến của ta, vẫn không nên nói ra ở trước nhiều người như vậy, thì tốt hơn!

Không quan tâm mọi người bất cứ lúc nào cũng sẽ động thủ, Trương Huyền đi tới trước mặt đại dược vương, trong ánh mắt mang theo vẻ thản nhiên:

- Như vậy đi, ta nói ba chữ. Nếu như ngươi cảm thấy ta chẩn đoán bệnh đúng, để cho những người này ra ngoài, chúng ta nói tường tận. Nếu như không đúng, giết ta là được!

Sau khi cùng đại dược vương trao đổi một chút, Lộ quản gia gật đầu:

- Được!

- Đáp ứng là tốt rồi!

Trương Huyền mỉm cười:

- Ba chữ của ta rất đơn giản... Khế ước cổ!

- Khế ước cổ? Đó là cái gì?

Còn tưởng rằng đối phương sẽ nói cái gì, Lộ quản gia nhướng mày. Hắn đang suy nghĩ có nên chém chết người này hay không, lại thấy đại dược vương bất cứ lúc nào cũng sẽ tắt thở, sắc mặt đột nhiên biến đổi. Đồng tử đục ngầu sắp chết, chợt bắn ra ánh sáng kích động.

- Để cho... dể cho... những người khác đều ra ngoài...

Giãy dụa lắc lư một cái, giọng điệu khàn khàn của hắn vang lên.

- Cái này...

Thấy vị Bạch Thiềm này chỉ nói ba chữ, khiến đại dược vương mệt mỏi không phấn chấn, vẫn không nhúc nhích lại nói ra lời, tất cả mọi người nhìn hắn như nhìn quái vật.

Mới vừa rồi còn cho rằng hắn chết chắc rồi. Ai cũng không nghĩ tới sẽ có loại chuyển hướng này.

Lẽ nào... ba chữ này có ma lực nào đặc biệt?

- Lão gia!

Thấy lão gia nói, Lộ quản gia vội vàng đi tới trước mặt đại dược vương, trao đổi một hồi. Lúc này hắn mới đứng dậy ngắm nhìn bốn phía.

- Các vị, thật sự ngại quá. Chẩn đoán bệnh ngày hôm nay lại dừng ở nơi đây. Vẫn mong các vị rời khỏi đây! Thù lao của các vị. Ta sẽ cho người tiễn các ngươi đi.

Nói xong hắn không nhịn được liếc mắt nhìn Trương Huyền.

Hiện tại thân thể đại dược vương quá yếu, nói không nên lời nào. Nhưng hắn hầu hạ đối phương nhiều năm, cho dù chỉ nhìn ánh mắt một cách đơn thuần, cũng có thể hiểu được ý tứ.

Lão gia để lộ ra ý tứ rất đơn giản!

Dựa theo vị Bạch y sư này phân phó để làm. Chỉ có hắn, có khả năng cứu mình!

Một miệng luôn nói bậy, hồ ngôn loạn ngữ, có thể cứu được sao?

Chẳng lẽ, thật sự giống như lời đối phương nói vậy, lão gia là tự làm bậy không thể sống?

- Được!

- Đại dược vương, Lộ quản gia, chúng ta liền cáo từ!

Nghe Lộ quản gia hạ lệnh trục khách, trong lòng mọi người tuy rằng nghi ngờ, vẫn lắc đầu, xoay người rời khỏi đó. Trước khi ra cửa, nhìn về phía Bạch Thiềm y sư đứng cách đó không xa, đầy mê hoặc.

Người này nói ba chữ, khiến đại dược vương đuổi người đi. Chẳng lẽ hắn hiểu biết chính xác đối phương bị bệnh gì?

Nhưng dường như... cũng không có bệnh gì gọi là khế ước cổ đi?

- Các ngươi cũng đi xuống đi!

Không để ý tới sự nghi ngờ của mọi người, Lộ quản gia nhìn các hộ vệ khoát tay áo.

- Vâng!

Biết là ý tứ của lão gia, rất nhiều hộ vệ lên tiếng, đồng thời lui xuống.

Mạc Vũ thấy mọi người rời khỏi đó, có chút do dự, cuối cùng vẫn dừng lại.

Không quan tâm người này đến cùng nói có đúng hay không, một lát nữa có thể bị chém chết hay không, nếu nàng đi cùng với đối phương, sẽ không rời đi một mình.

Thấy ccông chú kiêu ngạo này nói không dễ nghe, nhưng người vẫn rất trượng nghĩa, Trương Huyền âm thầm gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.