Lục tiểu thư này từ khi đi tới cột đá bên kia cũng không có trò chuyện với người thanh niên này và Cam Nhất Bình.
Mới vừa nhìn một lần thì nàng đã phát hiện mình không có một chút biện pháp nào đối với mấy cái cột đá này.
Đường đường là thiên chi kiêu nữ học thức uyên bác cũng không có bất kỳ thủ đoạn nào. Thế nhưng kẻ trước mắt này lại dám nói lời ngông cuồng, nói có thể phá giải toàn bộ. . . Khiến cho nàng lập tức cảm thấy không vui, vì vậy mới mở miệng phản bác.
- Ngươi là thứ gì vậy? Bản quản gia đang nói chuyện với ngươi sao?
Con mắt thoáng nhìn qua, Tôn Cường ngạo nghễ ngập trời.
- Ngươi...
Lục tiểu thư sững sờ.
- Cái gì mà ngươi ngươi, ta ta!
Tôn Cường hất ống tay áo lên, cái đầu ngẩng cao:
-Ta đang trao đổi cùng lâu chủ, còn chưa tới phiên loại người như ngươi, ngay cả phá giải một cái cột đá cũng không được mà cũng dám xen miệng vào!
- Ngươi nói cái gì?
Lúc này Lục tiểu thư mới kịp phản ứng, thiếu chút nữa đã ngất đi, Danh sư ngũ tinh, cường giả Hóa Phàm lục trọng mà lại bị một gia hỏa chỉ có tu vi Hóa Phàm nhị trọng sỉ nhục. Chuyện này làm cho nàng tức giận đến mức bộ ngực nhấp nhô, suýt nữa đã bùng nổ.
- Láo xược!
Nghe thấy nữ thần mà mình theo đuổi lại bị người ta quát lớn, khuôn mặt của người thanh niên kia cũng rất là không vui.
- Láo xược? Ngươi còn không biết xấu hổ nói ta câu này sao? Ta không nói ngươi, ngươi còn muốn tăng thể diện sao? Một cái cột đá cũng không có phá giải được. Ngay cả một điểm tích lũy cũng không có, bản lĩnh không có mà lại dám không biết ngượng, còn phá hoại quy củ. . . Ngươi cho rằng mình có chút tiền bẩn đã rất ghê gớm rồi sao?
Hừ lạnh một tiếng, Tôn Cường rất là khinh thường.
Đều là người, nhìn quần áo các ngươi giả vờ giả vịt, xông bia không thành công thì lại dùng tiền mua sắm, thậm chí còn không tiếc lấy ra thân phận để uy hiếp. . . Thật sự quá là mất mặt!
Chỉ là Danh sư ngũ tinh mà thôi, ở trước mặt lão gia nhà chúng ta, ngay cả Mạc Cao Viễn đường chủ của Hồng Viễn đế quốc, Danh sư lục tinh đỉnh phong cũng phải ngoan ngoãn ngậm miệng, không dám nói nhảm hay sao?
- Ngươi...
Nhìn thấy ánh mắt tràn ngập vẻ khinh bỉ của hắn, người thanh niên kia và Lục tiểu thư liếc mắt nhìn nhau, đều sắp phát điên.
Bọn họ đều là rồng phượng trong loài người, đi đến bất kỳ nơi nào cũng là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy. Thế mà giờ phút này lại bị một tên nho nhỏ quản gia xem thường, hơn nữa lại còn triệt để như vậy. Nếu không phải hai người có hàm dưỡng cao, như vậy nhất định đã sớm bùng nổ rồi.
- Ngươi đã nói thiếu gia nhà ngươi có thể phá giải, hắn là ai? Ở chỗ nào? Ngươi có thể mời hắn tới thử một chút hay không?
Hất ống tay áo lên, người thanh niên kia khẽ nói:
-Ta cũng muốn xem xem, liệu có giống như lời ngươi nói, có thể phá giải sạch sẽ hay không!
Hắn ngay cả một cái cũng không thể phá giải, mà tên này lại nói thiếu gia nhà bọn hắn có thể phá giải sạch sẽ, nói đùa cái gì vậy?
- Cái này...
Lời còn chưa dứt thì đã nghe một đạo thanh âm tràn ngập bất đắc dĩ từ bên cạnh vang lên.
- Người thiếu gia trong miệng hắn nói. . . Hình như là ta!
Ngay sau đó, một thanh niên mang theo vẻ mặt lúng túng đi tới.
Nghe thấy lâu chủ đã đồng ý muốn bán ra đồ vật, Trương Huyền cũng muốn đi nói một tiếng. Chỉ có điều, thấy Tôn Cường đã đi trước, hắn đành phải coi như không có gì cả.
Vốn hắn tưởng tên này gần đây đều rất đáng tin, đi qua nói một chút cũng không sao. Thế nhưng không nghĩ tới, mới nói hai câu đã đỡ bản thân đi đến trên đống lửa. . .
Đây là chuyện quỷ quái gì chứ.
Nói như ngươi, ta còn khiêm tốn thế nào được nữa?
- Chỉ bằng vào ngươi. . . Có thể phá giải sạch sẽ các cột đá hay soa?
Lục tiểu thư hừ lạnh một tiếng:
-Cuồng vọng!
Còn tưởng rằng thiếu gia trong miệng đối phương là thần thánh phương nào, là nhân vật lợi hại gì. Không ngờ lại chỉ là một người thanh niên không đủ hai mươi tuổi, làm cho hai người không nhịn được có chút phản cảm.
Thân là công chúa, mỹ nữ, đi đến bất kỳ nơi nào cũng phải đối mặt với một đám người theo đuổi. Loại gia hỏa tự cho mình là siêu phàm này nàng đã gặp nhiều, cái gì cũng không hiểu mà lại còn trang bức lợi hại. Quả thực là không biết trời cao đất rộng.
- Cái này. . . Hạ nhân tùy ý mở miệng nói bậy, chư vị không cần thiết coi là thật!
Thấy mình còn chưa nói một câu đã bị người khác chán ghét trước, Trương Huyền có chút ngượng ngùng khoát tay áo.
- Nói bậy cái gì chứ? Thiếu gia, chỉ là một ít cột đá mà thôi, ngươi phá giải cho bọn hắn nhìn xem, có cái gì mà ghê gớm cơ chứ? Cũng làm cho đám người chưa thấy qua việc đời như bọn họ nhìn xem, cái gì mới gọi là thực lực!
Thấy thiếu gia khiêm tốn, Tôn Cường không có im miệng mà ngược lại còn vội vàng nói.
- Được rồi, không nên nói bậy!
Trương Huyền tối sầm mặt lại, khoát tay áo:
- Chẳng lẽ ngươi không nghe thấy sao? Vừa rồi lâu chủ mới nói, những cột đá này rất khó phá giải, ngay cả hắn. Qua năm mươi năm cũng chỉ giải quyết được ba cột, há có dễ dàng giải quyết như vậy?
- Thiếu gia...
- Đủ rồi!
Cắt ngang đối phương muốn nói tiếp, Trương Huyền nhìn về phía ba người trước mắt:
- Thực sự ngại qua, là ta quản giáo thuộc hạ không nghiêm, làm các ngươi cười chê rồi!
- Ừm!
Thấy hắn đã nhận sai, sắc mặt của người thanh niên và Lục tiểu thư mới khá hơn một chút, cái đầu giơ cao lên.
- Hạ nhân bội phục chủ nhân, tranh luận thay chủ, không có việc gì!
Cam Nhất Bình gật đầu.
Chuyện hạ nhân sùng bái chủ nhân, cho rằng chủ nhân không gì không làm được cũng coi như rất bình thường.
- Đa tạ lâu chủ đã hiểu cho!
Thấy đã hóa giải xấu hổ, lúc này Trương Huyền mới thở phào nhẹ nhõm. Lại không nhịn được nhìn về phía Cam Nhất Bình đang đứng ở trước mắt:
- Lâu chủ. . . Ta muốn Lạc Xà nội đan, Đỗ Ưu thảo phía dưới. Còn có Băng Vũ kiếm, ngươi nhìn xem cần phải phá giải mấy cái cột đá mới đủ?
- ...
Người thanh niên kia và Lục tiểu thư đồng thời lảo đảo một cái.
Mới vừa quát lớn hạ nhân tùy ý mở miệng nói bậy xong thì bản thân đã hỏi phá giải mấy cái cột đá mới đủ. . . Nghe khẩu khí, dường như là muốn phá giải mấy cái thì bản thân sẽ phá giải được chừng ấy vậy. . .
Có cần giả bộ như vậy hay không?
Ngươi cho rằng những cột đá này là nhà ngươi, muốn phá bao nhiêu thì có thể phá bấy nhiêu hay sao?
- Phá giải mấy cái cột đá, còn. . . vừa đủ?
Hai hàng lông mày của Cam Nhất Bình cũng nhảy một cái, mặc dù không vui, thế nhưng vẫn giải thích một chút:
- Lạc Xà nội đan, mười điểm, Đỗ Ưu thảo bảy điểm, Băng Vũ kiếm sáu điểm, cộng lại là 23 điểm. Tiêu chuẩn phá giải cột đá là, cái thứ nhất một điểm, cái thứ hai hai điểm, cái thứ ba ba điểm. . . Cứ thế mà suy ra. Chỉ có phá giải bảy cái cột đá thì điểm tích lũy mới đủ để cho ngươi đổi!
- Bảy cái cột đá?
Nghe thấy đối phương nói giống như giới thiệu trước đó của Tôn Cường, Trương Huyền thở phào, gãi gãi đầu:
- Như vậy. . . Ta có thể đi thử một chút hay không?
- Có thể!