Cam Nhất Bình gật đầu.
- Còn có một việc, không tiện nói cho lắm...
Thấy đối phương đồng ý sảng khoái như vậy, Trương Huyền càng cảm thấy ngại ngùng:
-Ta nghe nói, chỉ cần phá giải cột đá, nộp mười viên linh thạch lên thì sẽ có thể đi về. Nói cách khác, có thể phá giải cột đá thì cũng không cần tiền, ngươi thấy đó. . . Ta không có tiền, ta có thể đi phá giải trước hay không? Cùng lắm thì một lát nữa, ta phá giải thêm mấy cái, xem như là bồi thường...
- ...
Đám người Cam Nhất Bình và Lục tiểu thư, thanh niên liếc mắt nhìn nhau, thiếu chút nữa đã có thổ huyết.
Mới vừa nghe thấy hắn quát lớn mập mạp, nói ra lời chính nghĩa. Lúc đó mọi người còn cảm thấy, mặc dù tuổi tiểu tử này không lớn lắm, thế nhưng vẫn rất khiêm nhường, rất hiểu quy củ. Ai ngờ trong nháy mắt đã nói ra lời này. . .
Phá giải mấy cái mới đủ, lại nói cùng lắm thì phá thêm mấy cái coi như bồi thường. . .
Em gái ngươi ah, ngươi cho rằng phá giải những cột đá này là chuyện đùa giỡn? Muốn phá thì phá hay sao?
Trước đó mọi người còn cảm thấy tên mập mạp kia đã đủ cuồng vọng, không nghĩ tới tên này còn cuồng hơn. . .
- Nói khoác không biết ngượng!
Trên gương mặt xinh đẹp của Lục tiểu thư hiện lên vẻ tức giận:
- Nghe khẩu khí của ngươi, muốn phá giải mấy cái thì có thể phá giải được hay sao?
- Chỉ là cố gắng mà thôi...
Không nghĩ tới mình thuận miệng nói, đối phương lại tức giận như vậy, Trương Huyền khẽ lắc đầu.
- Được, ngươi đã tự tin như vậy, không bằng chúng ta đánh cược!
Thấy mình đã nói rõ ràng như thế mà tên này còn không biết tốt xấu, Lục tiểu thư cắn răng.
- Đánh cược?
Trương Huyền nháy mắt.
Bản thân hắn xông cột đá mắc mớ gì đến nàng? Đánh cược cái gì cơ chứ?
- Không sai, mười viên linh thạch mà ngươi đưa ra ta sẽ xuất ra giúp ngươi. Chỉ cần ngươi có thể phá giải một cái cột đá thì ta sẽ cho ngươi một trăm viên linh thạch trung phẩm. . . Nếu như không phá giải được, ta cũng không cần ngươi bồi thường cho ta. Chỉ cần quỳ xuống nhận sai với ta là được! Ngươi có dám làm hay là không dám?
Lục tiểu thư khẽ nói.
Cái gì cũng không hiểu mà đã dám mở miệng nói vậy, quả thực đủ ngông cuồng!
Nếu như không giết chết uy phong của ngươi, chỉ sợ ngay cả mình là ai ngươi cũng không biết!
- Phá giải một cái cột đá thì ngươi sẽ cho ta một trăm viên linh thạch trung phẩm?
Quay đầu nhìn về phía trước mắt hai hàng cột đá có xấp xỉ hơn 100 cây, hô hấp của Trương Huyền trở nên dồn dập:
- Ngươi xác định chứ?
Một cái một trăm viên, nếu như có thể phá giiar hơn 100 cây, như vậy chẳng phải hắn sẽ có hơn vạn viên linh thạch trung phẩm hay sao?
Nếu như có có thể có được nhiều như vậy, ngày sau tu luyện sẽ không cần phải buồn bực nữa. . .
- Đương nhiên! Làm sao vậy, không dám sao? Không dám thì cũng đừng nói nhảm!
Bàn tay trắng như ngọc của Lục tiểu thư vẫy một cái.
- Không phải là ta không dám, là sợ một lát nữa ngươi quỵt nợ...
Do dự một chút, Trương Huyền nói.
Hơn một vạn viên linh thạch trung phẩm, hắn không tin đối phương có thể lấy ra, cho nên tước tiên cứ nói trước rồi lại nói tiếp.
- Ngươi...
Lục tiểu thư tức giận tới mức hai mắt đỏ ửng.
Nàng đường đường là Danh sư ngũ tinh, lại thêm có thân phận vô cùng tôn quý, làm sao có thể quỵt nợ cơ chứ?
Nàng cắn chặt răng:
- Ngươi yên tâm, ta tên là Ngọc Phi Nhi, nói lời giữ lời. Nếu đã dám cá với ngươi, đương nhiên sẽ không quỵt nợ. Còn ngươi, chờ lát nữa, khi quỳ xuống, hi vọng ngươi cũng sẽ không do dự!
- Không quỵt nợ là tốt rồi...
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, hai mắt Trương Huyền sáng lên, nhìn về phía cột đá cách đó không xa, lại ôm quyền nói với Cam Nhất Bình:
- Chỉ cần nhận ra bảo vật trong trụ đá thì thứ này liền sẽ nổ tung đúng không?
- Đúng vậy!
Cam Nhất Bình gật gật đầu.
- Vậy là tốt rồi!
Lên tiếng nói một câu, Trương Huyền nhấc chân đi tới cột đá trước mặt.
Tới gần cột đá, hắn mới biết được vì sao người thanh niên kia và vị Lục tiểu thư này lại có sắc mặt khó coi như vậy.
Văn tự ở phía trên căn bản cũng không phải là gợi ý, mà là một loại ngôn ngữ không biết tên. Giống như là hoa văn đặc thù, khiến cho người ta nhìn vào không hiểu.
Một loại ngôn ngữ nhìn vào không hiểu, đương nhiên cũng không đoán ra được ý nghĩa và nội dung. . . Loại tình huống này, có thể đoán được đồ vật trong trụ đá là cái gì thì mới là lạ.
- Thật là một gia hỏa vô tri cuồng vọng!
Thấy tên này lại dám đánh cược cùng với Lục tiểu thư, thanh niên kia cũng cười lạnh nói.
Hắn đã tự mình trải nghiệm độ khó phá giải cột đá, cũng biết chỗ đáng sợ của nó. Ngay cả Giám bảo sư ngũ tinh, lục tinh cũng không giải quyết được, không nhận ra được. Một tiểu gia hỏa chỉ có hai mươi tuổi, làm sao có thể phá giải cơ chứ?
Chuyện quỳ xuống trước mặt Lục tiểu thư, không cần phải nghĩ, đã trở thành kết cục đã định!
- Cố làm ra vẻ, tuổi còn trẻ có một chút bản lĩnh đã trở nên cuồng ngạo. Cũng không biết trời cao bao nhiêu, đất dày bao nhiêu!
Lục tiểu thư cũng hừ lạnh một tiếng, đôi mi thanh tú nhìn chằm chằm vào thanh niên phía trước. Nàng đang muốn nói tiếp, chỉ thấy gia hỏa trước mặt lại mang theo vẻ mặt tươi cười nhìn lại.
- Có thể bắt đầu chưa?
- Có thể rồi!
Châm lửa đốt một cái nhang lớn, Cam Nhất Bình gật gật đầu.
- Như vậy thì tốt...
Trương Huyền hít sâu một hơi, ngón tay nhấn tới cái cột đá thứ nhất:
- Đây là Thất Xảo Kim Tâm Toa!
Răng rắc!
Thanh âm vừa dứt, cột đá trước mắt xuất hiện vết rách, trong nháy mắt đã biến thành bột phấn. Ngay sau đó một kiện vũ khí hình dáng như kim sắc toa xuất hiện ở trước mắt mọi người.
- Đây là Tử Hà Lưu tinh chùy...
- Đây là Thiết Cốt quyền ấn...
- Đây là Đồng Tâm bát...
Một mặt tiến lên, một mặt điểm tới cột đá. Mỗi khi Trương Huyền điểm một cái thì cột đá sẽ ầm ầm nổ tung. Hắn đi tới đâu, đá vụn tung bay tới đó.