Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1234: Chương 1234: Ta đã học xong (2)




Trưởng lão cười khổ, nói:

- Ý của ngươi là hiện tại mới học sao?

- Ừm!

Trương Huyền gật đầu.

- Ngươi có biết độ khó của thú ngữ Thượng Cổ hay không?

Thấy quả nhiên đối phương có ý này, lão giả không nhịn được lắc đầu:

-Thú ngữ thất truyền, hiện tại ghi chép lưu truyền xuống dưới, rất nhiều thứ chỉ là lời không rõ, cũng không ít thứ chỉ tốt ở bề ngoài. Không nói trước có thể phát âm hay không, coi như có thể phát ra, ngươi có biết nó có ý gì không? Ta đã nghiên cứu không dưới năm mươi năm, mà đến bây giờ cũng không có một chút tiến triển nào, bây giờ...

Mặc dù hắn chưa nói hết lời, thế nhưng ý tứ đã hết sức rõ ràng, cảm giác quả thực đối phương đang nói trò đùa.

Hắn nghiên cứu cả một đời, cái gì cũng không hiểu. Ngươi xem thư tịch một chút đã muốn học tập, nếu thú ngữ Thượng Cổ đơn giản như vậy thì cũng không trở thành thất truyền, khiến cho vô số Thuần Thú sư muốn khôi phục mà không thể được.

- Ta cũng rất có hứng thú đối với thú ngữ Thượng Cổ, cho nên cũng chỉ muốn tùy tiện nhìn xem. Nếu như có thể học tập, đương nhiên là tốt nhất, học tập không được thì cũng không có biện pháp...

Biết chỗ lo lắng và ý nghĩ của đối phương, Trương Huyền nói.

- Vậy thì tốt, ngươi đi vào đi, bên trong nhà tranh của ta, tất cả đều là thư tịch liên quan tới thú ngữ Thượng Cổ. Những năm này, chỉ cần là đồ vật có quan hệ tới việc ghi lại thú ngữ trong Huyễn Vũ đế quốc thì hầu như đều bị ta sưu tập tới...

Trưởng lão có chút mất hứng, khoát tay áo nói.

Mặc dù những sách vở này đều là do hắn tốn vô số tâm huyết sưu tập, nhưng cũng không phải là đồ vật cực kỳ quan trọng gì cả. Nếu đối phương đã muốn nhìn, cũng không có gì làv.

- Đa tạ!

Trương Huyền ôm quyền, đẩy cửa phòng ra rồi đi vào.

Thấy thân ảnh của hắn đã biến mất ở trước mắt, trưởng lão không nhịn được lắc đầu, trên mặt tràn ngập vẻ thất vọng:

- Thú ngữ Thượng Cổ, cho dù có người truyền thụ, không có mấy năm cũng khó có thể học được, đơn giản như vậy mà có thể học được. Như vậy chẳng phải năm mươi năm qua ta đã sống vô dụng rồi sao?

Vốn cho rằng đối phương có thể nói ra thanh âm Chân Long, tâm tính tất nhiên sẽ rất trầm ổn, không nghĩ tới lại còn táo bạo như vậy.

Thú ngữ Thượng Cổ liên quan tới một cơ mật lớn của Thú đường, nếu dễ dàng học được như vậy thì những Thuần Thú sư như bọn hắn cũng không bị động khi thuần phục linh thú như thế.

- Lão sư. . . Luôn luôn trầm ổn, đã đi xem thư tịch thì nhất định sẽ có ý nghĩ của mình, có lẽ có thể học tập được một hai!

Nghe thấy trong lời nói của lão giả mang theo vẻ chất vấn, Lạc Thất Thất không nhịn được nói.

- Lão sư? Ngươi là học sinh của hắn?

Nghe thấy xưng hô của nữ tử trước mắt, vị trưởng lão này sửng sốt một chút, không nhịn được nhìn qua.

Nữ tử trước mắt này bất kể là tu vi hay là khí chất, đều tài năng xuất chúng, được cho là người nổi bật bên trong đám người cùng thế hệ, làm sao lại nhận một người tuổi nhỏ hơn so với chính mình làm sư phụ cơ chứ?

- Vâng!

Lạc Thất Thất gật đầu.

- Vừa rồi ta nghe ngươi gọi một tiếng Trương sư, chẳng lẽ người vừa mới đi vào là một vị Danh sư?

Thấy nàng thừa nhận, lúc này lão giả mới nhớ tới Hàn Xung ở bên cạnh.

- Trương sư là Danh sư tứ tinh, quán quân thi đấu Danh sư của Vạn Quốc liên minh, lần này đi Hồng Viễn đế quốc hẳn là đi tới Danh sư học viện học tập a!

Hàn Xung suy nghĩ một chút, nói.

Thi đấu Danh sư còn chưa có tiến hành thì hắn đã rời khỏi Vạn Quốc thành, rất nhiều cũng không biết được quá nhiều. Thế nhưng chuyện Trương Huyền giành được vị trí quán quân, muốn đi học viện cũng vẫn nghe qua được một chút tin tức.

- Quán quân thi đấu Danh sư?

Trưởng lão sững sờ.

- Không chỉ có như thế, Trương sư còn là một vị Thuần Thú sư tứ tinh và y đạo đại sư tứ tinh!

Hàn Xung vội vàng nói.

- Thuần Thú sư tứ tinh?

Trưởng lão này nhướng mày:

- Nếu là Thuần Thú sư tứ tinh, hẳn phải biết độ khó của thú ngữ Thượng Cổ, không thể lỗ mãng như thế a...

Nếu như đối phương chỉ là Danh sư, không rõ thuần thú, như vậy cũng thôi đi.

Thuần Thú sư tứ tinh, coi như đã là người nổi bật bên trong thuần thú, làm sao có thể không biết độ khó của thú ngữ Thượng Cổ cơ chứ?

Biết thì làm sao có thể nói ra câu muốn học tập một chút, không có trình độ như thế chứ?

- Chờ hắn đi ra rồi nói cho ta biết một tiếng, ta sẽ mang các ngươi đi tìm đường chủ!

Lắc đầu, không xoắn xuýt vấn đề này nữa, vị trưởng lão này khoát tay áo.

- Tìm đường chủ? Lão sư muốn giúp đỡ Trương sư tìm linh thú phi hành sao?

Ánh mắt Hàn Xung sáng lên.

- Ừm, nếu là Danh sư tứ tinh lại là Thuần Thú sư, có thể trợ giúp được thì đương nhiên không thể từ chối. Ta nhớ đường chủ còn có một đầu linh thú phi hành Hóa Phàm thất trọng, mặc dù chưa từng cho người ta mượn. Thế nhưng nếu ta tự mình đi nói, có lẽ người ta có thể cho ta một chút mặt mũi!

Trưởng lão nói.

- Đa tạ lão sư...

Thấy lão sư đồng ý hỗ trợ, Hàn Xung vội vàng gật đầu, trong lúc đang định tiếp tục nói chuyện thì đã nghe cửa phòng kẽo kẹt một tiếng, người thanh niên kia đã đi ra.

- Ách?

Tất cả mọi người đều sững sờ, vị trưởng lão kia cũng nhíu mày.

Không phải là ngươi muốn đi vào đọc sách, học tập thú ngữ Thượng Cổ hay sao? Lúc này mới đi vào không đến mười phút đồng hồ, làm sao lại đi ra rồi chứ?

- Có phải bởi vì biết Thượng Cổ thú ngữ không có đơn giản như vậy cho nên dừng lại hay không? Không muốn học nữa đúng không?

Lão giả này không nhịn được nói.

Nhất định là sau khi tên này đi vào, nhìn thấy thư tịch nhiều như biển, trong lòng sinh ra thoái ý, nếu không, làm sao mới thời gian ngắn như vậy đã đi ra rồi chứ?

- Quả thực rất khó, chỉ có điều không phải là không muốn học nữa, mà là...

Trương Huyền xoắn xuýt một chút, cuối cùng mới nói.

- . . . Ta đã học xong!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.