Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1235: Chương 1235: Tần đường chủ (1)




- Học xong?

Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ.

Nhất là vị trưởng lão kia, sắc mặt tái xanh, có chút khó coi.

Người khác không biết trong phòng có bao nhiêu thư tịch, thế nhưng hắn lại biết rất rõ ràng.

Năm mươi năm qua mượn lực lượng của công hội sưu tập thư tịch khắp nơi, tất cả ghi chép liên quan tới thú ngữ, bản độc nhất, cổ tịch. . . Không dưới mấy chục vạn bản, xem như hắn cũng tốn tròn mười năm mới xem xong một lần. Mà đối phương vừa mới đi vào không đến mười phút đồng hồ đã đi ra, thế mà lại nói thẳng. . . Đã học xong!

Coi như nói dối cũng nên đáng tin hơn một chút chứ?

- Ngươi nói học xong là có ý gì chứ?

Thực sự không nhịn được nữa cho nên lão giả khẽ nói.

- A, chính là. . . Không sai biệt lắm đã học được, trên cơ bản nếu muốn giao lưu đã không có vấn đề gì quá lớn...

Trương Huyền nói.

Vừa rồi đi vào phòng thì hắn đã bắt đầu chạy băng băng sưu tập thư tịch. Sau vài phút đã thu mấy chục vạn bản thư tịch vào trong đầu, sau đó thông qua Thiên Đạo thư viện để tìm ra nội dung đúng đắn.

Vừa tìm qua, quả thực đã tìm được không ít.

Những sách vở này, mặc dù có không ít thứ ước đoán, cũng có rất nhiều chỗ viết lung tung. Thế nhưng số lượng rất nhiều đã góp gió thành bão, góp ít thành nhiều, cũng có thể hội tụ không ít câu nói đúng đắn.

Gom góp được một cuốn thư tịch, phía trên có những câu thông dụng trong thú ngữ Thượng Cổ, cùng phương pháp phát ra tiếng. Học được những thứ này, muốn ứng phó với những đoạn đối thoại khó khăn rất khó, thế nhưng chỉ là giao lưu, đã không thành vấn đề gì nữa.

- Giao lưu cơ bản. . . Còn không có vấn đề quá lớn sao?

Nghe thấy đối phương càng nói càng mơ hồ, sắc mặt lão giả này trở nên tái xanh:

-Ăn nói bừa bãi!

Hắn học tới năm mươi năm mà cũng không học được cái gì. Mới mở miệng đã khiến cho hamster lông đỏ nôn đến chết đi sống lại, ngươi nói ngươi đi vào một chút đã học được hay sao?

Nếu là như vậy, nhiều năm nghiên cứu học tập như vậy của ta đổ lên trên thân chó, hay là trên thân heo a?

Coi như nói dối thì cũng phải đáng tin cậy một chút a!

- Ta...

Biết mình nói thật nhất định sẽ bị nghi ngờ, Trương Huyền đang muốn giải thích một chút thì chỉ thấy một thanh niên đã vội vã chạy tới.

- Trưởng lão, không xong, đầu. . . Tử Dực Thiên Hùng thú kia lại tới!

- Lại tới?

Lão giả tối sầm mặt lại:

- Đi trước dẫn đường.

- Vâng!

Thanh niên kia vội vàng đi ra ngoài, lão giả theo sát phía sau hắn.

- Chúng ta cũng qua đó xem một chút đi!

Thấy hắn vội vã rời đi, Trương Huyền nhìn đám người Lạc Thất Thất một cái rồi cũng đi theo.

Hắn đến đây là vì muốn tìm linh thú phi hành, đầu Tử Dực Thiên Hùng thú này đã là nửa bước cửu trọng. Như vậy nếu có thể thuần phục thì tuyệt đối sẽ là một giúp đỡ lớn. Nếu đi tới Hồng Viễn đế quốc sẽ nhanh hơn không ít.

- Ừm!

Hàn Xung cũng biết chuyện này rất nghiêm trọng cho nên cũng đi theo sát.

Trên đường đi, thông qua trò chuyện với Hàn đường chủ thì Trương Huyền cũng biết vị lão sư này của hắn họ Tiền, là một trong các trưởng lão có tư cách tương đối sâu trong Thú đường, địa vị tôn sùng.

Bởi vì Tử Dực Thiên Hùng thú có quan hệ với hắn, cho nên mỗi lần nó xuất hiện hắn đều chạy tới xử lý. Mặc dù thời gian Hàn Xung đến Thú đường không dài, thế nhưng đã trải qua nhiều lần.

Cho nên đối với đại gia hỏa này hắn nhớ rất rõ.

- Tên này vừa đến không phải là phá hoại thì chính là giết chết linh thú khác, làm không ít khách hàng đều oán hờn khắp nơi!

Nói đến đầu Tử Dực Thiên Hùng thú này, ngay cả Hàn Xung cũng rất là buồn bực.

Đả thương người thì cũng thôi đi, mấu chốt nhất là lại làm bị thương không ít linh thú. Có ít người xếp hàng thật nhiều ngày mới không dễ dàng được sắp xếp linh thú. Thế nhưng lại bởi vì tổn thương mà không có cách nào đi lại, làm cho danh dự của cả Thú đường đã bị hạ thấp xuống không ít.

Thú đường cũng bố trí không ít bẫy rập, nhưng mỗi lần dường như tên này đều sớm biết trước vậy, lại thêm thực lực mạnh mẽ, coi như chân chính rơi vào vòng vậy thì cũng có thể thuận lợi đào thoát, thậm chí lại một lần nữa trở về, càng làm tình huống trở nên nặng nề hơn.

Bọn họ đã từng báo cáo lên tổng bộ, Thú đường Hồng Viễn đế quốc cũng đã phái Thuần Thú sư lục tinh đến đây. Kết quả tên này lại biết tước nguy hiểm, mấy tháng liên tiếp không có xuất hiện, đợi vị Thuần Thú sư này vừa mới rời đi thì lại lập tức lao đến.

Liên tục mấy lần, tất cả mọi người trong Thú đường coi như bất đắc dĩ thế nhưng cũng đã không có biện pháp, đành phải tùy ý để cho đối phương làm loạn. Chỉ là mỗi lần, đều để vị Tiền trưởng lão này đi xử lý.

Chỉ là, nhắc tới cũng kỳ quái, chỉ cần Tiền trưởng lão đi qua, coi như tên hung ác này hơn nữa thì cũng biết xoay người rời đi, không dám đả thương hắn một chút nào.

Trước đó hắn còn không có hiểu rõ, còn tưởng rằng là bản thân vị lão sư này có năng lực thuần thú mạnh mẽ, làm cho đối phương không dám động thủ. Hiện tại xem ra, chỉ sợ có quan hệ với đầu Long Nham thú đã chết đi kia.

Nếu hắn đoán không sai, hẳn là Tử Dực Thiên Hùng thú này đã đồng ý cái gì đó với Long Nham thú, mặc dù bất mãn với lão sư, thế nhưng cũng không dám làm chuyện gây tổn thương với người.

- Ở ngay phía trước!

Hàn huyên một hồi, Hàn Xung nhướng mày, vội vàng xông về phía trước. Đám người Trương Huyền theo sát phía sau, lập tức nhìn thấy một đầu linh thú màu tím cực lớn đang xoay quanh trên không trung, bên trên móng vuốt thô to có nắm một tiểu gia hỏa Hóa Phàm tam trọng.

Mà Tiền trưởng lão trước đó đã tới đang đứng ở cách đó không xa, vẻ mặt rất là sốt ruột.

Cách Tiền trưởng lão không xa là bảy, tám lão giả râu bạc trắng. Mà người ở giữa, dung mạo lại có chút tương tự với Tần Chung mà trước đó hắn đã gặp, có lẽ chính là vị Tần đường chủ kia.

- Không có nghĩ tới nhanh như vậy tên này đã trở lại...

Sau lưng rất nhiều lão giả râu bạc trắng, Trương Huyền lần nữa nhìn thấy một người quen.

Chính là tên Tần Chung “Không biết bay” kia.

Vốn cho rằng tên này không có linh thú, qua một đoạn thời gian nữa mới có thể trở về, không nghĩ tới hắn ta đã trở về tới Thú đường.

- Hẳn là đầu Long Dực thú kia đi đón...

Lạc Thất Thất thấp giọng nói.

Trương Huyền gật đầu.

Bọn hắn đến Thú đường đã thả đầu Long Dực thú kia đi, đầu linh thú này biết chủ nhân còn ngã hôn mê bất tỉnh ở trong hố cho nên tự nhiên sẽ đi cứu người.

Thú đường cách nơi đó không xa, muốn qua lại cũng không tốn bao nhiêu thời gian.

Lúc này toàn thân Tần Chung giống như bánh chưng, mặc dù bị thương nặng, thế nhưng quả thực không có đáng ngại tới tính mạng.

Đôi mắt nhìn trừng trừng nhìn về phía Thiên Hùng thú ở không trung, cũng không chú ý tới cừu nhân của hắn đang tới gần.

. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.