Lạc Thất Thất giật nảy mình.
- Ừm, lão sư ta đã có một vị sư phụ khác, không thể bái nhập vào làm môn hạ của người khác! Nếu như lấy được truyền thừa luyện khí của đối phương, khi đó đối phương sẽ cứng rắn muốn thu ta làm đồ đệ. Mà ta lại không có cách nào cự tuyệt a!
Trương Huyền lạnh nhạt nhìn qua.
- Cái này. . . Người lão sư nói chính là Dương sư a! Người. . . Còn truyền thụ cho người luyện khí hay sao?
Lạc Thất Thất sững sờ.
Ngày ấy, ở Hóa Thanh trì, vị Dương sư kia đạp Hỏa Long mà tới, một cái giày đã phá vỡ tình thế nguy hiểm, khiến cho nàng kính ngưỡng không dứt.
Vốn nàng cho rằng đối phương chỉ là lão sư tu vi của Trương, không nghĩ tới còn có trách nhiệm truyền thụ luyện khí.
- Không sai!
Trương Huyền gật đầu.
- Nhưng. . .
Nghe thấy hắn thừa nhận, Lạc Thất Thất rất là hâm mộ, vẻ mặt lập tức cười khổ, hai hàng lông mi nhíu lại:
- Con chỉ là Luyện Khí sư ngũ tinh sơ kỳ, coi như luyện chế thì cũng không nhất định có thể làm cho đối phương hài lòng...
- Yên tâm đi, ta sẽ chỉ điểm cho ngươi...
Trương Huyền nói.
- Đa tạ...
Nghe thấy đối phương muốn chỉ điểm cho nàng, vẻ mặt Lạc Thất Thất rất là kích động.
Vị Trương sư này đã chỉ điểm cho nàng luyện chế ra dược dịch lục cấp!
- Ừm, nhanh khôi phục thương thế đi, nếu không một khi bắt đầu luyện chế, ta sợ ngươi sẽ không kiên trì nổi...
Trương Huyền khoát tay áo nói.
- Vâng!
Biết hiện tại mình đã bị trọng thương, cho dù có người ta có chỉ điểm thì cũng không có tinh lực để luyện chế vũ khí. Lúc này Lạc Thất Thất mới khoanh chân ngồi xuống, lấy ra một viên đan dược chữa thương rồi nuốt xuống.
Cô cô cô!
Dược lực lan tràn ra khắp nơi, khiến cho toàn thân nàng ấm áp, miệng vết thương từ từ phục hồi.
Sưu!
Thấy nàng đã chữa thương, Trương Huyền biết không chậm trễ được, vì vậy mới xoay người đi tới giá sách ở bên cạnh.
Nói thật, hiện tại hắn cũng chỉ là lừa dối, luyện khí như thế nào, đúng là hắn có biết một chút, nhưng cũng không nhiều.
Thiên Huyền vương quốc, Thiên Vũ vương quốc. . . Mặc dù nhìn qua một chút thư tịch liên quan tới luyện khí. Thế nhưng cũng không thành hệ thống được. Cũng không có kiểm tra Luyện Khí sư, chỉ điểm người khác luyện chế một kiện vũ khí bình thường thì cũng coi như cũng được, luyện chế Linh cấp thượng phẩm. . . Còn xa mới làm được.
Kế trước mắt chỉ có thừa dịp trong khoảng thời gian này nhanh chóng nhắc chắc thời gian học tập.
Tụ Linh trận có linh thạch trung phẩm cắn nuốt, có thể duy trì trận pháp che giấu. Thế nhưng dù sao nơi này cũng không phải ở bên ngoài, có thiên địa tự nhiên kết hợp, có thể hội tụ linh khí trong phương viên mấy ngàn cây số. . .
Một khi mấy trăm miếng linh thạch trung phẩm kia bị dùng hết, tự nhiên trận pháp che giấu sẽ mất đi hiệu quả.
Đến lúc đó, khôi lỗi xông tới thì hắn sẽ không có biện pháp nào nữa!
Đi mấy bước đã đi tới trước mặt giá sách, phía trên quả nhiên đều là một chút bí bản liên quan tới luyện khí.
Hoặc là lúc trước Ngô Dương Tử tiền bối sưu tập, hoặc là chính là do người bắt hắn để lại, chuyên môn dùng để học tập tham khảo.
Mặc kệ là loại nguyên nhân nào, có những sách vở này, đối với hắn cũng là một chuyện tốt. Vì vậy lúc này hắn cũng không nghĩ nhiều, ngón tay vuốt ve ở phía trên, nhanh chóng chạy băng băng.
Trong thời gian uống cạn một chung trà, mấy trăm ngàn bản thư tịch trên giá sách đã bị hắn thu sạch và ghi chép vào trong thư viện.
- Chính xác!
Tinh thần khẽ động, lập tức óc mấy quyển sách xuất hiện ở trước mặt hắn.
Chính là tất cả phương pháp Thiên Đạo Luyện Khí sư từ nhất tinh tới lục tinh.
Cũng chính là cái mà hắn gọi là Thiên Đạo luyện khí, chỉ cần học xong lý giải về luyện khí của hắn sẽ không kém gì Luyện Khí sư lục tinh chân chính, thậm chí còn còn mạnh hơn.
Tiện tay lật ra một chút.
- Khí, công cụ được xưng hô như vậy. Luyện khí, luyện chế ra công cụ thích hợp với nhân loại, vũ khí tốt nhất. Là bản thân nhân loại lấy thân thể con người làm căn cơ, chế tạo ra vũ khí. Đây mới thật sự là Thiên Đạo chi pháp...
Đạo lý trong thư tịch rót vào trong đầu, khiến cho hắn sảng khoái tinh thần, hiểu ra.
Bất kể là luyện khí hay là luyện đan, mặc kệ là loại đẳng cấp nào, biến hóa bao nhiêu thì cũng không rời bản chất. Cũng có một cái hạch tâm chuẩn tắc nhất, mà Thiên Đạo luyện khí này chính là thứ ghi chép chuẩn tắc hạch tâm nhất này.
Chỉ cần học được nó thì chẳng khác nào đã hoàn toàn nắm giữ “Đạo lý” luyện chế những binh khí khác, muốn luyện chế sẽ rất đơn giản.
Hai mắt nhắm nhắm chặt, học tập từng quyển từng quyển.
Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ, bốn canh giờ. . .
Sau sáu canh giờ.
Sáu bản Thiên Đạo luyện khí đã được hắn học xong.
Mà Trương Huyền từ một kẻ hoàn toàn không biết gì cả với luyện khí chi đạo lại biến thành một luyện khí đại tông sư chân chính.
Coi như Ngô Dương Tử phục sinh, như vậy ở trên phương diện Luyện Khí nhất đạo chỉ sợ cũng kém xa hắn tít tắp.
Đương nhiên, coi như học tập được Thiên Đạo luyện khí, biết rất nhiều về luyện khí. Thế nhưng nếu để cho hắn chân chính luyện chế thì hắn vẫn giống như cùng luyện đan vậy, rất khó làm được.
Bởi vì chuyện này khác với thư hoạ, trận pháp, thuộc về đàm binh trên giấy, không nói đâu xa, chỉ là rèn luyện khí thai cũng đã tốn không biết bao nhiêu thời gian thì mới có thể tôi luyện thành công được.
Không có khả năng chỉ cần một lần mà thôi.
Nếu như muốn trở thành cao thủ luyện khí chân chính vẫn còn cần tốn không biết bao nhiêu thời gian để luyện tập thì mới thành công được.
- Nhìn một chút xem. . . Nơi này có phương pháp luyện thể hay không!
Học tập xong Thiên Đạo luyện khí, lại đọc qua đám thư tịch vừa sưu tập một lần, Trương Huyền không nhịn được khẽ lắc đầu, có chút thất lạc.
Mục đích chủ yếu nhất hắn tới nơi này chính là vì muốn lấy được công pháp luyện thể của Ngô Dương Tử. Hiện tại xem ra, trên giá sách này cũng không có những thứ này.
Lắc đầu, hắn đứng dậy, nhìn về phía Lạc Thất Thất cách đó không xa. Vừa xem qua, hai hàng lông mày không kìm lòng được mà nhíu lại.
- Ngươi. . . thương thế còn chưa khỏi sao?
Chỉ thấy lúc này Lạc Thất Thất vẫn đang khoanh chân ngồi chữa thương tại chỗ như cũ. Mặc dù khí tức trên người so với trước đó đã mạnh hơn nhiều, thế nhưng thương thế trong cơ thể vẫn không có hoàn hảo. Từ hô hấp là có thể nghe ra được, vẫn mang theo vẻ khó chịu.