Mặc dù vị Trương sư này thuần thú, bọn hắn chưa từng tận mắt nhìn thấy qua, nhưng hôm nay khi khảo hạch, đường chủ Thú đường Hàn Xung từng chính miệng nói qua quá trình trước đó.
Ngay cả linh thú mà hắn tốn mấy năm cũng không thể thuần phục cũng đã bị Trương sư thuần phục, ngoan ngoãn ở nhà trông sân nhỏ, ngươi xác định có thể thắng hắn hay sao?
. . .
- Có thực lực đánh một trận, Vị Trường Thanh là thiên tài nổi danh thuần thú. Ta nghe nói hắn từng tham gia giải thi đấu thuần thú, đồng thời cũng lấy được ngôi vị quán quân!
- Đúng vậy a, ta cũng đã nghe nói, không phải Trương sư đã đồng ý so cái này hay sao? Thuần thú không thể so với hạng mục khác của Danh sư, năng lực bản thân mạnh là được. Càng quan trọng hơn là còn cần có đầy đủ bảo vật và thủ đoạn nữa!
- Chỉ sợ tỷ thí trước tám sẽ nguy hiểm...
. . .
Khác với vẻ mặt của đám người Triệu Phi Vũ, những Danh sư khác không biết rõ tình hình đều dùng ánh mắt ngưng trọng nhìn qua.
Thuần thú khá là phiền toái, không riêng gì năng lực của bản thân mạnh là được, mà còn phải có đầy đủ bảo vật.
Nếu không, không hấp dẫn được sự chú ý của linh thú, làm sao có thể bồi dưỡng độ trung thành cơ chứ?
Vạn Quốc liên minh rõ ràng yếu kém hơn Tử Kim tông. Nếu chỉ tính thuần thú, tỷ lệ chiến thắng rõ ràng đã thấp hơn rất nhiều.
- Mau nhìn, thú sủng của hai người đã tới!
Bên trong tiếng nghị luận, không trung vang vọng tiếng gió rít gào, hai đầu linh thú to lớn, bay tới, rơi vào trên đài.
Chính là Yêu Thần thú và thú sủng của Vị Trường Thanh.
Trương Huyền nhìn qua.
Thú sủng của hắn là một đầu Thanh Linh thú cực lớn, cấp bậc đại khái là Hóa Phàm tứ trọng sơ kỳ, rõ ràng đã kém hơn một mảng lớn với Yêu Thần thú.
- Đây là thú sủng của ngươi?
Còn tưởng rằng thú sủng của đối phương sẽ xấp xỉ với hắn. Cho nên hắn có tự tin tuyệt đối, sẽ thu được độ trung thành cao hơn. Ai ngờ thú sủng vừa tới lại cường đại như vậy, vẻ mặt Vị Trường Thanh rất khó coi, có cảm giác như muốn khóc.
Hóa Phàm tam trọng đỉnh phong bình thường có thể thuần phục một đầu linh thú Hóa Phàm tứ trọng, cũng đã không tệ rồi. . . Ngươi thuần phục một đầu Hợp Linh cảnh, làm sao có thể làm được cơ chứ?
- Ừm, ngươi bắt đầu trước đi, ta cũng không vội!
Trương Huyền gật gật đầu, lại mở miệng nói với Yêu Thần thú:
- Vị Vị sư này muốn thuần phục ngươi, ngươi phối hợp với hắn thật tốt a!
- Rống?
Yêu Thần thú sửng sốt một chút, vặn cái đầu lâu to lớn qua. Nhìn về phía người thanh niên cách đó không xa, hồn lực áp bách cường đại giống như là ngọn lửa, muốn đốt cháy hắn sạch sẽ.
- Ta...
Cảm nhận được cỗ uy áp này, khóe miệng Vị Trường Thanh giật một cái, thân thể không tự chủ được lay động, xém chút đã thổ huyết.
Cái này. . . Ngay cả tới gần cũng không làm được, làm sao thuần thú đây chứ?
Cổ tay khẽ đảo, một cái bình ngọc xuất hiện ở trong lòng bàn tay, hắn cắn răng nói:
- Yêu Thần huynh, đây là tinh huyết linh thú Hóa Phàm ngũ trọng mà ta đã chuẩn bị, không biết ngươi có hứng thú hay không?
Bình ngọc mở ra, một cỗ linh khí nồng nặc bay thẳng ra.
Tinh huyết linh thú Hóa Phàm ngũ trọng!
- Thủ bút thật lớn!
- Đúng vậy a, một bình máu linh thú này, ít nhất giá trị cũng phải hơn mười viên linh thạch trung phẩm a!
- Không thể ít hơn, có khả năng còn nhiều hơn. Trực tiếp lấy ra cái này cũng sẽ lấy được hảo cảm của bất kỳ một linh thú nào. Lần này Trương sư phiền toái rồi!
- Vị Trường Thanh đã có chuẩn bị mà đến ah...
Nhìn thấy hắn vừa ra tay đã hào phóng như vậy, phía dưới xôn xao một hồi.
Tinh huyết linh thú cấp bậc cao đối với linh thú cấp thấp có lực hấp dẫn cực lớn, rất nhiều linh thú đều nguyện ý vì nó mà khuất phục.
Khó trách Vị Trường Thanh này lại dám khiêu chiến thuần thú với Trương sư, hóa ra đã sớm chuẩn bị, lại đều đưa thứ này.
Nếu như Trương sư không bỏ ra được thứ quý giá hơn, chỉ sợ ván này sẽ phải thua.
- Rống!
Nhìn thấy máu linh thú Hóa Phàm ngũ trọng, ánh mắt Yêu Thần thú sáng lên, móng vuốt thô to chợt đưa tới, vồ về phía bình ngọc.
- A?
Không nghĩ tới tên này lại đưa móng ra chộp, khóe miệng Vị Trường Thanh giật một cái rồi nói:
- Trước đừng có gấp, ngươi đồng ý làm bạn bè với ta thì ta sẽ cho ngươi thứ này. . . Ngươi, ngươi muốn làm gì. . . Bà mẹ nó!
Vốn cho rằng hắn có được máu của linh thú trong tay, nhất định sẽ thu được hảo cảm. Ai ngờ còn chưa nói dứt lời thì đã cảm thấy trước mắt tối sầm lại, móng vuốt đã giẫm lên trên đầu, nhẹ nhàng đánh một cái, máu linh thú trong tay hắn đã bị cướp đi.
- Ngươi. . . Đưa máu linh thú cho ta...
Rít lên một tiếng, thế nhưng hắn còn chưa nói xong như cũ thì đã lần nữa cảm thấy lực lượng của móng vuốt trên đầu đột nhiên gia tăng.
Rắc rắc!
Lôi đài lập tức xuất hiện một cái lỗ thủng, cứ thế bị ép vào mặt đất.
- Ta...
Vị Trường Thanh khóc không ra nước mắt.
Bất kể nói như thế nào hắn cũng đều là Danh sư tứ tinh, có mặt mũi của Thuần Thú sư. Thế nhưng lại bị một đầu linh thú trực tiếp giẫm vào mặt đất. . . Cảm giác buồn bực mạnh mẽ khiến cho hắn có chút phát điên.
- Ngươi nghe ta nói. . . Chỉ cần ngươi thả ta ra, ta còn có đồ tốt. . . Phốc!
Cắn răng, hắn còn chưa nói dứt lời thì lực lượng từ móng vuốt trên người lần nữa gia tăng, hắn chỉ cảm thấy xương ngực răng rắc vài tiếng, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Kế tiếp, ngón tay đã thấy tê rần, giới chỉ không gian đã bị đầu linh thú cực lớn trước mắt lấy đi.
- Ngươi...
Vị Trường Thanh cảm giác như phát điên.
Bất kể nói như thế nào, ngươi cũng là linh thú Hợp Linh cảnh, có trí tuệ của mình a. Không ngờ lại trực tiếp cứng rắn đoạt, cũng quá không thành thực!
Ngay lúc hắn đang thổ huyết thì đã nghe được Yêu Thần thú ở phía trên gầm rú một tiếng, ngay sau đó thanh âm tràn ngập vẻ cổ quái của Trương sư vang lên:
- Yêu Thần thú của ta nói. . . Chỉ cần ngươi thần phục nó, ngoan ngoãn làm nhân sủng của nó thì nó sẽ trả lại chiếc nhẫn của ngươi...
- Thần phục? Còn. . . là nhân sủng? Phốc!
Hai mắt Vị Trường Thanh tối sầm lại.
Đại ca, ta tới là để thuần thú, không phải để thú đến thuần ta nha. . .