Mặc dù hắn là Luyện Đan sư tứ tinh, thế nhưng đí là thông qua biện đan có được huy chương, nếu như luyện đan. . . Hoàn toàn không hiểu ah!
Nếu như đối phương thực sự muốn khiêu chiến luyện đan tại chỗ, một khi cái gì cũng không luyện chế ra, nhất định sẽ thất bại.
Chỉ là, luyện đan cần rất lâu, còn cần chuẩn bị rất nhiều dược liệu, trong lúc thi đấu Danh sư cũng không dễ dàng xuất hiện như vậy.
- Dù sao chức nghiệp phụ trợ của hắn rất lợi hại, ngươi chỉ cần cự tuyệt khiêu chiến là được, về sau coi như so cái gì cũng không đáng kể! Nhược Hoan công tử nói.
Vị Trường Thanh này, tu vi bản thân không được. Thế nhưng lại cực kỳ am hiểu về chức nghiệp phụ trợ tu. Bên bọn họ, mặc dù không có cơ hội lựa chọn hạng mục tỉ thí. Thế nhưng lại có một lần quyền cự tuyệt, nếu thực sự không được, chỉ cần cự tuyệt là được.
Bên này đang thương nghị nên đối phó như thế nào, bên Tử Kim tông thì mây đen tràn ngập.
- Vị Trương sư này một đường quá quan trảm tướng, ngày càng ngạo nghễ, ta sợ ngươi rất khó vượt qua được hắn!
Một vị trưởng lão của Tử Kim tông nhíu mày nói.
- Đúng vậy a, hắn hầu như không có bất kỳ nhược điểm gì cả, so thế nào đây?
Ai cũng không quá xem trọng vị thiên tài trong tông môn của mình.
Đổi lại là những người khác, coi như La Tuyền cũng có sức liều mạng. Thế nhưng đối mặt với vị biến thái này, bất kể nhìn thế nào bọn họ cũng đều cảm thấy bất lực.
- Phương diện Danh sư của hắn quả thực không có kẽ hở, nhưng ta không tin. . . chức nghiệp phụ trợ tu, cũng có thể lợi hại như vậy! Trường Thanh này híp mắt lại nói.
Thứ hắn am hiểu nhất chính là phụ trợ tu, hắn không tin, dùng cái này cũng không có cách nào vượt qua đối phương.
- Ta đã tìm người nghe ngóng, hắn có bốn chức nghiệp phụ trợ tu theo thứ tự là Giám Bảo sư ngũ tinh, Trận Pháp sư tứ tinh, Y Sư tứ tinh và Thuần Thú sư tứ tinh!
Trường Thanh này bẻ ngón tay tính toán:
- Nghề nghiệp phụ trợ tu của ta là Luyện Khí sư tứ tinh, Trà đạo sư tứ tinh, Thư Họa sư tứ tinh và Thuần Thú sư tứ tinh! Nếu có gặp nhau, chỉ có chức nghiệp thuần thú là có thể so sánh. Chỉ có điều, chỉ có chức nghiệp này cũng đã đủ rồi!
- Đủ sao? Không phải ngươi muốn khiêu chiến chức nghiệp thuần thú của hắn đó chứ? Mấy vị trưởng lão nhìn nhau:
- Thuần thú rất là phiền phức...
Danh sư tỷ thí chức nghiệp phụ trợ tu, nếu trùng lặp thì mới có thể so sánh. Nếu không, ngươi hiểu luyện khí, người khác không hiểu, như vậy có so cũng không công bằng.
Mặc dù Trương Huyền còn có rất nhiều chức nghiệp phụ trợ như Luyện Đan sư, Thư Họa sư. Chỉ có điều, đều không có đạt tới tứ tinh, cũng không tính là gì. Điểm duy nhất mà hai người giống nhau, đó chính là thuần thú.
Loại quy củ tranh tài này, Trương Huyền cũng không rõ ràng, hắn còn tưởng rằng đối phương sẽ khiêu chiến hắn luyện đan, cho nên làm hắn không công lo lắng một hồi.
Chỉ là, thuần thú cần sớm chiều ở chungvới linh thú, có đôi khi vì thuần phục một đầu mà chí ít cũng tốn mấy năm công phu. . .
Mà tỷ thí thi đấu Danh sư, tình huống bình thường bên trong thời gian một nén nhang đã có kết quả rồi.
So thứ này, có chút vội vàng đi!
- Yên tâm đi, ta đã sớm chuẩn bị tốt. Thuần thú nhất đạo, tuyệt sẽ không thất bại! Hai mắt Trường Thanh sáng lên.
- Ngươi có tự tin là tốt rồi. Chỉ có điều, nếu như không thành công thì cũng đừng miễn cưỡng...
- Đúng vậy a, nếu như thua thì nhất định phải khách khí một chút, sau khi trở về tông môn ta sẽ xin ban thưởng cho ngươi!
- Nếu thực sự không được, bây giờ ngươi cứ nhận thua đi, như vậy còn có thể duy trì phong thái của tông môn chúng ta...
Tất cả trưởng lão đều không có lòng tin quá lớn đối với hắn.
- ... Trường Thanh rất là xem thường nghĩ.
Các ngươi là người bên ta hay là bên Trương Huyền kia?
Không cổ vũ thì cũng thôi đi, lại còn cảm thấy nhất định sẽ thất bại. . . Quả thực là loạn!
- Hừ, Trương Huyền, ta nhất định sẽ đánh bại ngươi, để cho đám lão gia hỏa này im miệng!
Cắn răng, trong lòng Trường Thanh điên cuồng quát.
Nắm đấm xiết chặt, nhấc chân đi về phía lôi đài.
Lần tỷ thí này đã không còn riêng là vì tranh mười hạng đầu, mà càng quan trọng hơn là. . . Tôn nghiêm của hắn.
Hắn muốn vì tôn nghiêm mà đứng dậy, vượt qua vị Trương sư này. Đồng thời còn chứng minh bản thân!
. . .
Trên lôi đài chữ Đinh.
Nhìn về phía thanh niên đứng ở đối diện, Trường Thanh cắn chặt răng tạo ra tiếng ken két vang vọng.
Trương Huyền không hiểu ra sao.
Dường như đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy tiểu tử này a, làm sao lại giống như có thù giết cha, mối hận đoạt vợ vậy chứ?
Ánh mắt có chút nghi hoặc, hắn thử hỏi một câu:
- Trước đây chúng ta có quen biết hay sao?
- Không nhận ra ! Chỉ là, ta nhất định sẽ đánh bại ngươi!
Trường Thanh hí dài một tiếng:
- Ta chọn tỷ thí chức nghiệp phụ trợ tu, cũng chính là. . . Tỷ thí thuần thú, Trương sư có dám tiếp nhận hay không?
- Thuần thú? Không nghĩ tới đối phương lại đưa ra loại tỷ thí này, Trương Huyền nhíu nhíu mày nói:
- So thế nào?
- Rất đơn giản, ngươi cũng là Thuần Thú sư tứ tinh, như vậy nhất sẽ có thú sủng của bản thân. Không bằng chúng ta triệu hoán nó tới, cho đối phương thời gian một nén nhang bồi dưỡng tình cảm. Trong khoảng thời gian này, ai có được độ trung thành cao hơn thì kẻ đó sẽ chiến thắng!
Trường Thanh nói.
- Trao đổi thú sủng, cho thời gian một nén nhang để thuần phục. . . Ngươi xác định chứ? Vẻ mặt Trương Huyền rất là cổ quái nhìn qua đối phương.
Ý tứ của đối phương rất đơn giản, ngươi thuần phục thú sủng của ta, ta thuần phục thú sủng của ngươi, ai có thể làm cho thú sủng của đối phương có độ trung thành cao hơn thì kẻ đó sẽ chiến thắng.
Đây cũng là thủ đoạn tỷ thí thường gặp giữa các Thuần Thú sư.
Chỉ là. . . Tên này thực sự muốn so thuần thú với hắn sao?
- Đương nhiên!
Vị Trường Thanh cười lạnh, trên khuôn mặt tràn ngập vẻ tự tin:
- Sao vậy? Muốn đoạt giải quán quân, đứng đầu mà lại lo lắng thủ đoạn thuần thú của ta, không dám tỷ thí sao?
- Vậy được rồi!
Thấy đối phương đã thành khẩn yêu cầu như vậy, Trương Huyền gật đầu.
. . .
- So thuần thú với Trương sư? Cái tên này. . . Không phải đã điên chứ?
Sau khi nghe rõ yêu cầu tỉ thí của đối phương, Triệu Phi Vũ dùng ánh mắt giống như đang nhìn kẻ đần, tràn ngập sự đồng tình.
Ngươi không thấy Trương sư thuần phục Yêu Thần thú, tổng cộng cũng không tới hai hô hấp, so thứ này với hắn. . . Đây không phải là tự mình tìm đả kích hay sao?
Bọn hắn đã nhìn thấy người tự tìm cái chết, thế nhưng chưa từng thấy người nào như đối phương. . .
Khóe miệng mấy người Khang đường chủ cũng giật một cái.