- Uống?
Ngô Chấn sững sờ:
- Rượu thuốc này của ngươi không phải thoa ngoài da sao?
Ngày hôm qua vị Tất sư kia bị một chủy thủ đâm xuyên qua cánh tay, vừa thoa ngoài da đã có hiệu quả, làm sao đến phiên hắn lại biến thành uống thuốc cơ chứ?
- Rượu thuốc này căn cứ vào thương thế khác biệt mà phân chia ra thành uống thuốc và thoa ngoài da, một khi sử dụng sai, chẳng những không có hiệu quả mà thậm chí còn có thể khiến cho thương thế tăng thêm!
Trương Huyền thuận miệng nói.
Dù sao cái “Rượu thuốc” bên trong hồ lô rượu này cũng không còn nhiều, trước tiên cứ lừa gạt rồi lại nói tiếp. Chờ tới khi hắn chân chính tra xét thì rượu thuốc cũng đã hết, đương nhiên cũng không tra ra được cái gì nữa.
- Còn có loại cách nói này nữa hay sao?
Ngô Chấn có chút không tin.
- Hôm qua ta đã sử dụng, cũng không phải ngươi không nhìn thấy a, hiệu quả cực tốt. . . Không có hiệu quả, nhất định đã dùng sai phương pháp!
Trương Huyền nói dối, mặt không đỏ, tim không đập nhanh một chú tnaof:
- Vừa rồi ngươi cũng đã nói, không phải là ngươi dùng. Như vậy nhất định là dùng người kia đã thoa ngoài da. Chính vì tính sai, không uống cho nên mới không có hiệu quả!
- Thật sao?
Ngô Chấn còn có chút chần chờ.
- Uống một ngụm, uống một ngụm là biết!
Trương Huyền cười nói.
- Được, nếu như không dùng được, xem ta thu thập ngươi như thế nào!
Hừ một tiếng, Ngô Chấn giơ hồ lô rượu lên, lại uống một ngụm.
Rượu vào cổ họng, hắn lập tức cảm thấy một dòng nước nóng dọc theo bụng chảy qua toàn thân, một lát sau hắn đã cảm thấy đau đớn trên người trước đó, nơi có máu ứ đọng đã trở nên hoàn hảo không có chút tổn hại, không có một điểm thương thế nào cả.
- Cái này...
Con mắt trợn tròn, Ngô Chấn không thể tưởng tượng được nổi.
Bản thân tự thử nghiệm qua mới biết được chỗ đáng sợ của thánh dược chữa thương này.
Hôm qua hắn bị cho đánh thê thảm vô cùng, thoa thuốc ngoài da và dược vật đều được dùng. Kết quả không có nửa điểm hiệu quả nào cả, ngày hôm nay mang theo hai mắt đen đi tới, vốn hắn cho rằng, Thánh dược này của Trương sư là giả, không nghĩ tới, nó lại lợi hại như thế.
Vừa uống một cái đã khôi phục như lúc ban đầu, toàn bộ thương thế đã tốt hơn. . . Như vậy cũng quá nghịch thiên đi a!
- Ta nói không sai chứ!
Thấy thương thế của hắn đã trở nên hoàn hảo, Trương Huyền gật gật đầu nói:
- Nhất định là người chữa thương kia đã tính sai phương pháp, nếu không như vậy đi, ngươi đi hỏi một chút xem nàng bị tổn thương ở chỗ nào. Là bôi ở bên ngoài hay là uống thuốc, ta sẽ phân tích giúp ngươi một chút.
- Được!
Chần chờ một chút, Ngô Chấn gật gật đầu.
Việc này liên quan tới danh dự của hắn, bất kể nói thế nào thì hắn cũng muốn biết rõ ràng, nếu không hắn sẽ phải gánh tiếng xấu lừa gạt.
Cầm lấy hồ lô rượu, xoay người đi đến phía của Lục công chúa, sau đó hắn ôm quyền.
- Lục công chúa, ngươi đã trách oan ta, bình rượu thuốc này cũng không phải là vô dụng, mà là ngươi đã dùng sai phương pháp!
Được Trương sư chỉ điểm, Ngô Chấn tràn ngập tự tin, mọi hành động đều mang theo phong độ.
- Dùng sai phương pháp?
Lục công chúa thấy tên này hàn huyên một hồi cùng với Trương sư đã tự tin như vậy, đôi mi thanh tú nhíu lại.
- Không sai, ngươi nói cho ta biết, tổn thương của ngươi là ở chỗ nào. Yên tâm, ta chỉ cần nhìn một cái, sau khi xác định vị trí là có thể biết là cần phải thoa ngoài da hay là phải uống thuốc, cam đoan ngươi sẽ lập tức khỏi!
Ngẩng đầu lên, Ngô Chấn đã cảm thấy mình lần nữa có được tín nhiệm, danh dự từ nàng.
- Chỗ bị thương? Còn nhìn một cái?
Vẻ mặt Lục công chúa như là nhỏ máu.
Con mẹ ngươi, hắn cố ý ngươi có biết không?
Thương thế của ta là Trương sư đánh, ngươi hàn huyên nửa ngày cùng hắn lại chạy tới hỏi thăm, còn muốn nhìn một cái. . .
Nói cách khác, ngươi muốn nhìn. . . Cái mông của ta sao?
- Không sai, chỉ cần xác định vị trí và tình huống tổn thương thì ta có thể xác định là thoa ngoài da hay là uống thuốc. Nhất định ngày hôm qua ngươi đã dùng sai phương pháp, mới không có hiệu quả...
Cười cười, Ngô Chấn đang muốn tiếp tục nói tiếp, làm cho đối phương biết chuyện ngày hôm qua là oan uổng hắn thì đã cảm thấy trước mắt tối sầm lại, một bàn tay đánh thẳng tới.
Phanh!
Một tiếng bạt tai vang dội vang vọng, Ngô Chấn bị đánh cho xoay hai vòng tại chỗ, vẻ mặt choáng váng.
- Nếu ngươi muốn nhìn thì hôm nay ta sẽ đánh chết ngươi...
KhuVẻôn mặt xanh xám, Lục công chúa đạp một cước về phía tên trước mắt.
Phanh!
Còn chưa có kịp phản ứng thì Ngô Chấn đã bay ngược ra, ngã bịch xuống đất.
- Lục công chúa, tại sao ngươi lại đánh ta? Ta đã làm gì chứ...
Ngô Chấn khóc.
Hắn có ý tốt đưa rượu thuốc mà bản thân mình cũng tiếc dùng tới cho vị công chúa đang ở trước mắt này. Vốn hắn cho rằng có thể chiếm được sự vui vẻ của nàng, kết quả hôm qua bị đánh một trận, hôm nay thật vất vả mới biết rõ nguyên do, lại tự mình thử nghiệm qua thì lại bị đánh cho một trận. . .
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ta thực sự có ý tốt a, sao lại xui xẻo như vậy!
- Lạc Thất Thất, mau cầu xin giúp ta...
Giãy dụa đứng lên, thấy Lục công chúa còn nổi giận đùng đùng muốn vọt qua để tiếp tục đánh, Ngô Chấn giật nảy mình, vội vàng xin giúp đỡ.
- Ngay cả Lục công chúa cũng dám đùa giỡn, đáng đời!
Lạc Thất Thất khẽ nói.
Đoạn đối thoại vừa rồi nàng cũng đã nghe thấy, kẻ trước mắt này lại dám nhìn cái mông của Lục công chúa, đừng nói chỉ là bị đánh, cho dù bị đánh chết tại chỗ cũng đã nhẹ lắm rồi.
- Đùa giỡn Lục công chúa, Ngô Chấn, ngươi tự tìm cái chết!
Hình Viễn ở bên cạnh giờ mới hiểu được kẻ trước mắt này đã làm gì. Hắn rít lên một tiếng, hai tay xoa xoa, muốn động thủ.
Hắn là người truy đuổi trung thành của Lục công chúa. . . Luôn như hình với bóng, không ngờ ngươi lại dám đùa giỡn nàng, ngươi thực sự không có để ta vào mắt ah!
- ...
Ngô Chấn phát khóc.
Ta. . . Thật ra ta chỉ muốn làm việc tốt. . .
- Cái này...
Nhìn thấy Ngô Chấn đi qua lại bị cuồng ẩu một chầu, Trương Huyền không hiểu rõ nổi, cũng không hiểu ra sao.
Không hổ là thiên tài từ Danh sư học viện tới, quả nhiên hỉ nộ vô thường, không thể dùng lẽ thường để phỏng đoán.
. . .