Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 625: Chương 625: Highschool Of The Dead-Lựa Chọn Của Saeko




Bế theo Alice trở về nhà bạn của Shizuka giáo y, mọi người lúc này vẫn tại đang ngủ say giấc ngon lành. Do đề phòng thây ma tấn công các cửa đều bị khóa chặt cả. Ba người không thể vào bên trong.

“Cửa khóa mất rồi. Xem ra đêm hôm nay chúng ta phải ở ngoài cho tới sáng.” Saeko sờ sờ khóa cửa mở miệng nói. Nàng không thể phá cửa đi vào bên trong, như vậy sẽ gây ra tiếng động lớn dẫn dụ đám thây ma xung quanh hướng tới. Như vậy mọi người sẽ gặp nguy hiểm.

“Để ta đưa các ngươi bay đi lên trên.” Diệp Thần đề nghị nói.

“Diệp-kun ngươi có thể bay vào bên trong rồi xuống mở cửa cho ta được hay không?” Saeko vốn chán ghét bay lượn, nàng hoàn toàn không muốn bay lên. Cái cảm giác này rất khó chịu.

“Vậy ta đưa Alice vào trước. Sau đó xuống cho ngươi mở cửa.” Diệp Thần nhìn Saeko như vậy chán ghét bay lượn cũng không ép nàng liền cõng trên lưng Alice muốn bay lên.

“Oa, chúng ta đang bay lượn...” Alice kinh ngạc nhìn mình càng lúc càng cách xa mặt đất ôm chặt lấy Diệp Thần cảm giác vô cùng thích thú khác hoàn toàn với Saeko.

Nhìn bay lên trên không Diệp Thần, Saeko cảm thấy có chút ngưỡng mộ xong vẫn cảm thấy có chút sợ hãi buồn nôn cảm giác: “Sớm muộn có ngày ta cũng có thể bay.”

“Tại sao Saeko tỷ không bay lên cùng chúng ta?” Alice nhìn Saeko đứng tại bên dưới không có bay lên liền thắc mắc.

“Nàng sao? Nàng hẳn là bị bệnh sợ bay đi.” Diệp Thần chắc mẩm nói. Không nghĩ tới bệnh của Oba san lại có thể lây truyền cho đệ tử mình. Cũng đúng thôi, Bạch Tiểu Mai được nàng bệnh vô trách nghiệm lây sang, làm vua của trường học mà đầu chỉ có trai đẹp. Còn Saeko hẳn là bị lây bệnh sợ mất khống chế đi.

“Đại ca ca có thể dạy Alice bay không?” Alice háo hức mở miệng hỏi.

“Dạy chứ, tại sao không? Tất nhiên là phải dạy, ca ca sẽ đưa Alice cùng ca ca bay lên đỉnh núi cao không đúng còn phải lên đến tận thiên đàng ăn trái cấm hắc hắc...” Diệp Thần xấu xa suy nghĩ nói.

“Thật tốt quá, Alice cũng có thể học bay. Lúc đó Alice cũng sẽ có thể cho dạy cho bse cún con cùng bay.” Alice ôm lấy cún con vui vẻ vỗ tay nói.

“Ách, cún con thì không bay được. Vì vấn đề an toàn Alice chỉ có thể bay cùng ca ca hiểu chưa hả?” Diệp Thần nghĩ đến Alice chơi tình thú lập tức mặt có chút đen nghiêm khắc nhắc nhở.

“Alice biết rõ. Vậy ca ca có thể dạy cún con học bay không?” Alice đưa lên cún con mở miệng hỏi.

“Ách, ca ca ăn mặn nhưng không chơi xiếc thú. Mà có cũng phải loại nửa người nửa thú cơ.” Diệp Thần lập tức từ chối. Để hắn cùng con chó này chơi xiếc thú, đã thế nó còn là giống đực nữa. Cái này tuyệt đối không được.

“Vậy thì thật tội nghiệp cún con.” Alice cảm thấy tội nghiệp cún con liền đưa tay xoa xoa nó đầu..

“Gâu...” Con cún liền lẽ lưỡi khẽ kêu một cái tận hưởng Alice mềm mại nhỏ nhắn bàn tay.

“Ngươi không còn cảm thấy buồn tiểu hay sao?” Diệp Thần liền gãi gãi mặt nhìn Alice hỏi.

“A, Diệp ca ca không nói Alice suýt thì quên mất. Nhà vệ sinh ở đâu nha.” Alice lập tức xấu hổ đưa tay che mình quần, cảm thấy mót vô cùng.

“Ở bên trái.” Diệp Thần lười biếng chỉ phương hướng, Alice liền lập tức ôm lấy cún con chay lẹ đi.

“Thật vẫn là đứa trẻ con.” Diệp Thần nhìn Alice như vậy quên liền có chút khẽ cười, sau đó liền xuống tầng giúp đỡ Saeko mở cửa cho nàng vào.

“Diệp-kun ta cảm thấy đêm nay thật kỳ lạ.” Saeko bước vào bên trong ánh mắt phức tạp nói.

“Kỳ lạ gì? Ta cảm thấy vẫn bình thường như cân đường hộp sữa.” Diệp Thần không biết kỳ lạ ở chỗ nào.

“Vậy sao, ngươi có để ý hay không, thây ma giống như hoàn toàn không nhìn thấy chúng ta cửa nhà như vậy. Vừa rồi ta đứng bên ngoài có vài cái thây ma đi ngang qua thấy ta, vốn tưởng cần đánh một trận ai nghĩ được, bọn chúng đều lựa đường khác chạy như điên giống như sợ hãi điều gì đó vậy. Với cả, thây ma đi đường nhiều như vậy, mà chúng ta một mạch đi bộ từ nơi đó đến nhà đều một con cũng không thấy. Ta cảm thấy nó đang tránh thứ gì đó.” Saeko liền cảm thấy vô cùng lạ lùng ngoài ra cũng ý nói, ngươi có điều gì đang dấu ta, thây ma nhất định tránh ngươi.

“Ồ, chắc bọn thây ma này nó phân biệt chủng tộc ấy mà. Một đám thây ma vô học thức không cần phải quan tâm.” Diệp Thần liền bịa bừa ra lý do nói. Hắn không thể nói, hắn đáng sợ đến độ cả người chết cũng phải run rẩy được.

Mà cũng lạ nhỉ, hắn có làm điều gì tàn ác lắm đâu mà người khác sợ hắn vãi đái vậy ta. Thật sự nghĩ không ra, hắn ngược lại cảm thấy mình vô cùng lương thiện, thiện lương, dễ bị người khác bắt nạt. Tất nhiên là đó do hắn cảm thấy, nghĩ vậy.

“Nói thật, ta nghĩ đám thây ma đó không để ý đến chúng ta đều là do ngươi cùng Oba san cả. Rõ ràng hai người có thể đảm bảo chúng ta hoàn toàn an toàn rời đi nơi này. Vậy tại sao ngươi cứ như vậy giấu diếm. Ngày hôm đó ở trường học Shizuka sensei có thể cản trở đám thây ma tấn công nhưng mất đi hiệu lực ngay sau khi gặp ngươi. Điều này càng khiến ta chắc chắn ngươi nhất định có lý do gì đó không muốn ra tay.” Saeko khẳng định vô cùng nói. Nàng là muốn chơi bài ngửa. Rõ ràng hai người đang có gì đó giấu bọn họ.

“Xem ra ngươi cũng đoán ra được rồi. Đúng vậy, ta có lý do không thể ra tay. Còn Oba san là do tính cách của nàng không muốn ra tay.” Diệp Thần nhún vai thành thật trả lời. Hắn không nghĩ tới Saeko lại suy nghĩ nhiều như vậy. Tuy nhiên dù sao cũng là nữ nhân của mình thẳng thắn được chuyện gì liền thẳng thắn chuyện đó, tất nhiên là trừ việc quỹ đen ra. Đàn ông không có quỹ đen không phải là thằng đàn ông.

“Lý do của ngươi là gì?” Saeko tò mò.

“À nó hả? Ngươi không cảm thấy...” Diệp Thần nghĩ bịa ra cái gì lý do. Hệ thống nhiệm vụ đương nhiên không thể cho nàng biết được.

“Cảm thấy?” Saeko chăm chú lắng nghe Diệp Thần lý do.

“Giả heo ăn thịt hổ rất ngầu sao hả?” Diệp Thần liền mở miệng hỏi.

“Hả?” Saeko cảm thấy mình có chút nghe lộn. Cái gì cơ? Hắn không ra tay đơn giản vì cảm thấy như vậy nó rất ngầu lòi? Chỉ đơn giản như vậy sao?

“Ta cảm thấy mình như thần long thoát ẩn thoát hiện, khi các ngươi đánh nhau, ta đút tay túi quần, quả thật rất ngầu. Giống như trong phim ấy, các trùm cuối những nhân vật chính khi nào cũng là người thể hiện cuối cùng. Chính là như vậy.” Diệp Thần búng ngón tay trả lời chắc chắn nói.

Saeko im lặng không lên tiếng, nàng cảm thấy như vậy trẻ con đúng hơn là ngầu đấy. Mặc dù nàng không trách Diệp Thần không cứu giúp người khác. Dù sao cũng là tận thế mà, ở nơi này không ích kỷ thì không tồn tại được. Nhưng mà cái lý do trẻ con này chọc nàng có chút tức điên muốn cho hắn một cái bạt tai thật mạnh, còn tốt là nàng vẫn nhịn được. Vốn tưởng hắn sẽ kiểu như vài câu nói, để rèn luyện các ngươi, hay ta muốn thấy các ngươi khả năng chiến đấu. Cuối cùng lại thành cho nó ngầu.

“Ngươi sao vậy? Có phải bị ta ngầu choáng váng rồi không?” Diệp Thần trêu trọc nhìn Saeko hỏi.

“Chắc là vậy, mà Oba san nói các ngươi hình như từ thế giới khác đến. Vậy khi trở về, sẽ mang theo ta trở lại sao?” Saeko càng quan tâm hơn cái này vấn đề.

“Nếu như ngươi đồng ý, ta đương nhiên sẽ đưa ngươi đi, còn không đồng ý, ta cũng sẽ không ép buộc.” Diệp Thần hoàn toàn thành thật nói. Dù sao cái thế giới này tàn tạ rồi, tại sao ư? Đơn giản vì thằng tác giả bộ truyện này ngỏm rồi, không có phần hai, ở cái tận thế này không còn nhân vật chính quang hoàn nào cả thì cũng không còn ý nghĩa tồn tại cái này thế giới, vậy kết quả cuối cùng đương nhiên là tận thế chứ gì nữa. Nếu nàng lựa chọn lưu lại với người thân của mình rồi cùng chết cùng họ, hắn không trách nàng đương nhiên cũng không ủng hộ nàng.

“Có thể mang theo ba ba ta cùng nhau rời đi sao? Ở thế giới này ta cũng chỉ còn lại duy nhất ba ba. Thêm một người sẽ không sao chứ? Ngươi nhất định có cách đúng không.” Saeko nhìn Diệp Thần mở miệng hỏi. Nàng đã quyết định rời đi nhưng nàng cũng không thể bỏ mặc lại ba ba mình một mình.

“Ngươi có muốn gặp lại mình ba ba để nói lời tạm biệt sao?” Diệp Thần nhìn Saeko có chút áy náy hỏi. Có lẽ việc này là việc duy nhất hắn có thể làm.

“Không thể sao?” Saeko cúi đầu thất vọng.

“Ừ, nhưng người ta có thể mang rời đi. Chỉ có thể là những người ta đối với họ thật sự yêu thích. Còn phải trải qua cái loại đó quan hệ, mà cha ngươi thì...” Diệp Thần giải thích nói.

“Ngươi không cần giải thích, ta hiểu rõ. Không phải ngươi không muốn, mà là không thể được. Ta không giận ngươi. Và ta cũng sẽ theo ngươi rời đi.” Saeko nhanh chóng ổn định vẻ mặt bình thản thường ngày nói. Có lẽ dòng máu hiếu chiến cùng tính cách ẩn trong nàng không cho phép nàng vì người thân dừng lại.

“Ngươi… có muốn chào tạm biệt lần cuối với ba ba của mình sao? Nếu muốn ta có thể...” Diệp Thần nhìn Saeko muốn làm điều gì đó.

“Không cần thiết. Ta sợ nhìn thấy ba ba, ta sẽ không nỡ rời đi. Với lại, ta tin ba ba cũng sẽ muốn ta rời đi. Gia tộc Busujima luôn theo đuổi sức mạnh cùng những gì mình cho là đúng. Đó là những gì ta đã được dạy từ cha của mình.” Saeko lắc đầu nói. Nàng sợ mình không kìm lòng được khi gặp ba ba. Ngoài ra có một đứa con gái đã chết vẫn hơn một đứa con gái bỏ rơi ba ba mình để theo đuổi sức mạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.