Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 626: Chương 626: Highschool of the dead-onichan nói alice dễ thương nhưng...




Trời bắt đầu gần sáng, Saeko ôm lấy Alice ngủ tại một phòng. Diệp Thần ngồi tại hành lang ánh mắt nhìn đến màn đêm đang dần dần nhường chỗ cho mặt trời vô cùng yên bình. Tất nhiên thì bên dưới cảnh tưởng thây ma cắn người có chút máu me một chút.

“Trời sáng rồi, lại một ngày trôi qua.” Diệp Thần đưa tay che ánh mặt trời đang lên dần. Hắn không có đánh thức mọi người. Chỉ lẳng lặng sờ lên mình lồng ngực chiếc nhẫn xanh vẫn còn đó, tự nhắc nhở mình không được quên.

Takagi đồng học mặc một áo thun cùng quần lót liền nhanh chóng đánh thức mọi người dạy: “Mọi người mau tỉnh lại đi, chúng ta phải rời đi nơi này.”

Rei Miyamoto khẽ mở mắt, ngày hôm qua nàng ngủ thật sự rất tốt. Không có cơn ác mộng nào cả, mọi thứ trôi qua thật êm đềm. Nhưng sau khi tỉnh giấc nhìn xung quanh nàng có chút thất vọng, vốn dĩ cầu mong chỉ là một giấc mơ, tỉnh lại mọi thứ đều như cũ, không nghĩ tới thực tại như vậy khắc nhiệt.

“Ta đi gọi Shizuka sensei. Rei ngươi giúp ta gọi Saeko sempai tỉnh dạy. Còn cả tên béo chết tiệt nữa.” Takagi thấy Rei như vậy mất tinh thần liền cho nàng kiếm việc, sau đó cũng rất nhanh rời đi.

“Shizuka sensei ngươi tỉnh dạy, chúng ta nghĩ nhanh chóng rời đi.” Takagi đồng học mở cửa phòng đi đến gần Shizuka khẽ gọi nàng. Tất nhiên nàng không dám gọi Oba sensei tỉnh dạy. Dù sao Diệp-kun đều nhắc nhở mọi người tuyệt đối không thể để cho nàng dạy sớm. Nếu không hậu quả rất kinh khủng. Mặc dù không biết hậu quả là gì nhưng nhất định là rất đáng sợ.

“Ế, tới giờ ăn sáng rồi sao? Ngô, người ta còn muốn ngủ.” Shizuka giáo y ngoáp một cái, thân thể trần truồng từ trên giường trượt xuống lười biếng một bộ dạng như thiên thần vừa tỉnh giấc nói.

“Mồ, Shizuka sensei đừng có trẻ con như vậy nữa.” Saya Takagi nhìn thấy Shizuka ngốc nghếch trẻ con hành động liền không nhịn được đưa hai véo má nàng.

“Ô ô… đừng kéo… đừng kéo mà… cô không phải trẻ con đâu.” Shizuka khẽ mở miệng nhưng cả người đều đổ gục vào Takagi ngủ say nói.

“Nè, thây ma sẽ tấn công đấy ngươi vẫn còn có thể ngủ như chưa có chuyện gì được là sao hả?” Takagi đến đầu hàng cái này giáo y nói.

Tránh cho Oba sensei thức giấc, hai người nhanh chóng rời khỏi phòng hướng đến ban công gọi Diệp Thần.

“Diệp-kun chúng ta nên rời đi khỏi đây.” Saya Takagi mở ra cửa ban công nói.

“Hi,... Diệp-kun chào sáng sớm.” Shizuka một bộ chưa tỉnh giấc bị Saya Takagi kéo đi ôm trên người đồ đạc dụi dụi mắt hướng Diệp Thần ngây ngô cười.

“Ách, Shizuka san ngươi nên mặc chút quần áo vào, không nên như thế chạy nhông nhông đâu.” Diệp Thần lập tức có chút mù mắt nhìn cái này thân thể không mảnh vải che thân lộ ra trước mặt hắn.

“Hể? Thảo nào từ nãy đến giờ Shizuka cứ cảm thấy mông lành lạnh.” Shizuka giáo y bị nhắc nhở mới chú ý đến mình chưa mặc quần áo liền cầm ba lô y tế che mình cơ thể xấu hổ chạy vào nhà tìm quần áo mặc vào.

“Mù mắt.” Diệp Thần nhìn Shizuka hành động có chút im lặng.

Takagi triệt để cạn lời. Ngươi cả mặc quần áo hay không đều sẽ quên? Trong lòng nàng hiện tại Shizuka giáo y thẳng từ một cái học sinh tiểu học tiến hóa ngược trở thành học sinh mẫu giáo mầm non.

“Diệp-kun chúng ta lên rời đi khỏi đây. Ở nguyên một chỗ không phải là một kế hoạch tốt. Để sống sót chúng ta phải liên tục di động.” Saya Takagi nhìn Diệp Thần một bộ nghiêm túc nói.

“Không phải chúng ta, mà là các ngươi mà thôi. Ở lại đây hay rời đi, ta vẫn sống rất tốt. Nếu ngươi muốn hiện tại rời đi, có thể tìm người cùng chí hướng. Ta nghĩ ở lại đây một lúc.” Diệp Thần tiếp tục nhìn bình minh đang lên không để ý đến Saya Takagi nói.

“Diệp-kun này.” Saya Takagi khẽ gọi tên của hắn.

“Có việc gì sao?” Diệp Thần lười biếng nói.

“Ta… đã nghĩ kỹ rồi. Ta không muốn phụ thuộc vào ngươi. Ta… muốn trở nên mạnh mẽ để có thể sống sót. Ngươi có thể dạy ta sao?” Saya Takagi cắn chặt răng mình cúi đầu cầu xin nói.

“Dạy ngươi? Có thể chứ, nhưng lý do khiến ta phải làm vậy? Bố thí không phải ta thói quen.” Diệp Thần quay đầu lại nhìn nàng có chút thưởng thức nói.

“Lý do? Bởi vì ta sẽ trở thành ngươi nữ nhân, như vậy lý do đủ rồi hay sao?” Saya Takagi rất thẳng thắn, mặt đều đỏ ửng nhìn Diệp Thần hỏi.

“Ngươi rất thông minh, lý do cũng rất cường đại. Nhưng ta vẫn muốn hỏi ngươi một câu trước khi xác định có dạy ngươi hay không.” Diệp Thần nhìn nàng mở miệng nói.

“Có thể, ta là thiên tài. Ta biết rất nhiều thứ...” Saya Takagi lập tức vui mừng liền nhấc nhấc mình cái kính nói.

“Điều thứ nhất, ở trước mặt ta có thể hay không đừng bao giờ nhắc đến hai từ thiên tài này được không?” Diệp Thần nhìn Takagi có chút không thích nàng hai từ này nói.

“Ách, xin lỗi nó làm ngươi khó chịu sao?” Saya Takagi lập tức cảm thấy mình thất thố. Chẳng qua tự xưng mình là thiên tài đã trở thành nàng thói quen.

“À không có khó chịu. Chẳng qua ngươi nói ra hai từ này, ta cảm thấy rất buồn cười. Đừng có làm bẩn nó khi ngươi không đủ thực lực.” Diệp Thần phũ phàng nói.

“Ngươi thật sự không thể nói giảm nói tránh đi được một chút sao? Cứ phải nói toẹt ra như vậy hả?” Takagi có chút bất bình nói. Đối với nữ nhân khác ngươi đều như vậy ngọt ngào, đến ta thì không thể nhẹ nhàng một chút sao.

“Mặc dù ta nói có chút khó nghe nhưng đó là sự thật. Thiên tài thì chết rất nhanh, ta không hi vọng ngươi sẽ chết.” Diệp Thần nhẹ nhàng một câu nói.

“Ngươi không muốn ta chết sao?” Saya Takagi cảm thấy trong lòng có chút vui vẻ ngọt ngào nói.

“Ờ, ngươi mà chết, thì ta hẳn sẽ phải đem ngươi đánh thành vũng máu, như vậy thì có chút không đẹp mắt lắm. Dù sao ta cũng không muốn đánh nữ nhân của mình.” Diệp Thần gật đầu thừa nhận.

“Ngươi dội nước lạnh vào người khác bộ thích thú lắm chắc?” Saya Takagi có chút tức giận nói. Tên này thật sự là khúc gỗ, hoàn toàn không có chút nào ngọt ngào.

“Không thích thú. Ta thích dội nước bẩn hơn.” Diệp Thần thản nhiên nói.

“...” Saya Takagi có chút im lặng, cái này nhân vật quả thật quá vô liêm sỉ. Nàng có chút hối hận khi tìm đến hắn làm mình nương tựa.

“Hiện tại ta có thể thay đổi quyết định sao?” Saya Takagi đồng học hối hận hỏi. Cái thanh niên không có tiết tháo này, sớm muộn đem nàng chọc tức chết. Tên này rất thích trêu trọc nàng theo kiểu vừa đấm lại vừa xoa.

“Quyết định gì?” Diệp Thần giả bộ hồ đồ.

“Trở thành nữ nhân của ngươi quyết định.” Saya Takagi nghiêm túc vô cùng nói.

“Ngươi có quyền quyết định sao?” Diệp Thần làm bộ ngạc nhiên nói. Giống như ngay từ đầu nàng đã là đồ vật của hắn.

“Ngươi có thể đừng có bá đạo như vậy được không?” Saya Takagi cảm thấy mình hối hận đã không còn kịp nói.

“Có thể.” Diệp Thần đi đến sát gần nàng đè sát nàng vào tường nói.

“Thật sự?” Saya Takagi lập tức có chút kinh hỉ.

“Ở trên giường, ta bộ mặt rất ôn nhu thánh thiện. Nhưng nữ nhân thì rất bá đạo, toàn thích cưỡi lên người ta phi cước. Ngươi có thể thử một chút, ta coi như chịu thiệt thòi một chút cũng không sao.” Diệp Thần đưa bàn tay sờ đến nàng bờ mông chỉ mặc chiếc quần lót nhỏ bóp nhẹ nàng cái mông trắng nói. Mặc dù không lớn như Oba sensei cùng với Shizuka nhưng rất săn chắc, nếu để nàng tại trên người hắn nẩy nẩy trải nghiệm chắc cũng không tệ.

“Đợi khi ngươi dạy ta đi đã rồi tính.” Takagi bị sờ cái mông lập tức khẽ kêu một tiếng xấu hổ đỏ mặt nói. Nàng là một người thông minh, tuyệt đối không thể để Diệp Thần qua cầu rồi rút ván được. Tên này nhân phẩm hoàn toàn không thể tin tưởng.

“Vậy ta phải hỏi ngươi thử xem… ngươi có sợ chết hay không?” Diệp Thần ghé sát vào tai nàng hỏi.

“Ta… không sợ...” Saya Takagi cắn răng kiên định nói nhưng cả cơ thể nàng đều sợ đến run bần bật lên.

“Vậy sao? Xem ra là ngươi vẫn là chưa đến lúc.” Diệp Thần nhìn Takagi buông ra nàng nói.

“Dạy ta, ta thật sự không sợ hãi.” Saya Takagi lập tức bám lấy Diệp Thần tay cầu xin nói.

“Không phải ta không muốn dạy ngươi, chẳng qua ngươi đã không sợ chết, vậy… ngươi còn sống làm gì? Học cách tự vệ để làm gì chứ? Không thấy phiền phức sao?” Diệp Thần nghi hoặc cười nói.

“Cái này...” Saya Takagi không biết nên trả lời thế nào. Đúng vậy nếu đã không sợ… nàng còn học tự vệ làm gì?

“Xuống nhà ăn sáng thôi. Saeko hẳn đã nấu đồ ăn đợi sẵn rồi. Ngươi vẫn còn đứng đây đến bao giờ nữa.” Diệp Thần lướt qua Saya Takagi đi vào bên trong nhà nói.

“Ngươi không đồng ý dạy ta?” Saya Takagi đồng học liền lo lắng nói.

“Ta không có nói không đồng ý, chỉ là chưa tới lúc. Đợi thời cơ đến ta ắt tự dạy ngươi.” Diệp Thần trả lời nàng.

“Là ngươi nói, đừng có nuốt lời.” Takagi liền chấp nhận cái này câu trả lời nói. Như thế cũng tốt hơn bị hắn từ chối thẳng thừng chứ.

“Ta từ trước đến giờ đều không đối với nữ nhân nuốt lời qua.” Diệp Thần cười cợt nói sau đó liền bỏ lại Takagi đi xuống tầng.

“Đợi ta với.” Saya Takagi cũng liền lập tức đuổi đi theo.

Tại dưới nhà lúc này, đám nữ nhân cùng đại mập mạp đang bao quanh lấy Alice cô bé dễ thương này cùng con cún của nàng.

“Cô bé thật dễ thương, nhưng cô bé rốt cuộc thế nào lại ở đây?” Rei Miyamoto nhìn thấy Alice liền muốn ôm lấy cô bé nói.

“Oa, thật xinh xắn cô bé. Mồ, con cún thật đáng yêu, ta cũng muốn nuôi một con, bé con có thể cho ta sao?” Shizuka giáo y nhìn con cún trong ngực Alice liền hâm mộ nói.

“Không được, cún con không thể cho.” Alice ôm chặt lấy cún con nhìn Shizuka giáo y đề phòng nói.

“Shizuka sensei đừng có tranh đồ của trẻ con chứ.” Saya Takagi đồng học từ trên tầng đi xuống liền đối với Shizuka giáo y trách cư.

“Mồ, nhưng cô thật sự muốn nuôi một con. Thật đáng yêu.” Shizuka giáo y nhịn không được đưa ngón tay lên miệng ngậm vào vô cùng đáng thương nói.

“Ta cũng rất đáng yêu nè, Shizuka nuôi ta đi. Ta có thể ăn, có thể nựng, còn có thể làm ấm giường. Rất công dụng nha.” Diệp Thần đi đến gần nàng dúc vào nàng ngực nói.

“Đúng, Shizuka có thể nuôi Diệp-kun, Diệp-kun so với cún con đáng yêu hơn nhiều.” Shizuka giáo y ngây ngốc oomg lấy đầu Diệp Thần vào bộ ngực lớn nói.

“Vô liêm sỉ...” Chúng nữ xung quanh nhìn thấy Diệp Thần hành động này lập tức chửi thầm hắn, cái nam nhân này thật sự không có chút nào tiết tháo. Còn cả Shizuka sensei nữa ngươi đang bị hắn trần chuồng chiếm tiện nghi kìa.

Bỏ qua Diệp Thần vô liêm sỉ hàng động. Mọi người chú ý đến Alice cô bé nhiều hơn.

“Em là Alice Maresato là học sinh tiểu học. Ngày hôm qua em cùng ba ba chạy trốn khỏi đám thây ma. Em may mắn được Saeko san cùng với Oni chan cứu được. Mong mọi người giúp đỡ.” Alice lẽ phép đối với mọi người giới thiệu nói.

“Tối qua, ta cùng Diệp Thần nghe thấy tiếng kêu cứu của cô bé tiện thể liền cứu nàng. Còn ba ba của cô bé thì không may mắn như vậy.” Saeko học tỷ đối với mọi tóm tắt lại nói.

Đám người càng là đối với Alice thêm hảo cảm. Dù sao cũng cùng là người đáng thương. Cô bé lại dễ mến như vậy, họ đối với cô bé đương nhiên thích. Nhưng so với điều này, còn một điều khiến họ sốc choáng váng. Diệp-kun vậy mà đề nghị đi cứu người? Ngày hôm nay chẳng lẽ là ngày tàn của thế giới thật rồi sao?

“Xin chào, Alice chị là Rei Miyamoto. Rất vui được gặp em.” Rei Miyamoto thân thiện hướng lên chào hảo.

“Chị là Saya Takagi. Mong được giúp đỡ.” Saya Takagi đối với dễ thương như Alice khó gần tính tình thường ngày lập tức bị hòa tan đưa tay ra cùng cô bé.

“Cô là Shizuka rất vui được gặp mặt, chúng ta có thể ăn sáng sao?” Shizuka giáo y nhìn lên bàn đều một bộ thèm ăn nói.

“...” Đám người liền có chút im lặng.

“Anh là Kohta. Chào em.” Kohta mập mạp thân thiện bày ra mình bánh bao vẻ mặt nói.

“Chị là Saeko như em đã biết.” Saeko không nói nhiều chỉ nói tên của mình.

“Cảm ơn tối qua đã cứu em.” Alice chân thành cảm ơn nói.

Sau đó mọi người đều đưa ánh mắt nhìn về Diệp Thần vẫn tựa đầu trên ngực của Shizuka giáo y giả chết nhắc nhở: “Diệp-kun đến lượt ngươi đó. Nên tự giới thiệu một chút cho cô bé biết.”

“Không cần thiết, cứ gọi là Diệp ca ca, đại ca ca hay Oni chan gì đó cũng được.” Diệp Thần phất phất tay tùy ý nói.

“Diệp-kun ngươi như thế là không được đâu.” Shizuka xoa xoa đầu Diệp Thần trách móc nhẹ như mắng yêu nói.

“Được, ta biết rõ. Alice đúng không. Anh tên Diệp Thần.” Diệp Thần tóm tắt cũng chỉ nói mỗi tên của mình. Đám người cũng nhận thức được tên họ đầy đủ của người nam nhân này.

“Cảm ơn oni chan.” Alice khẽ sợ hãi trốn tại sau lưng Saeko nhìn Diệp Thần.

“Tại sao Alice lại sợ Diệp-kun như vậy chứ?” Saya Takagi tinh ý nhìn hướng cô bé hỏi thăm.

“Alice… không sợ...” Alice sợ hãi nhưng nhìn Diệp Thần đều không dám nói có sợ hãi.

“Cứ nói ra, có các tỷ tỷ ở đây sẽ bảo vệ em.” Rei Miyamoto cổ vũ động viên nói.

“Onichan nói… nói Alice dễ thương… nhưng nhưng lại muốn….” Alice xấu hổ nói.

“Hả?” Đám người liền không hiểu, Diệp Thần nói Alice dễ thương không phải khen cô bé sao? Diệp Thần cũng hứng thú muốn nghe Alice nói cái gì, hắn cũng chỉ trêu cô bé một chút, không khiến cô bé sợ đến mức này chứ.

“Nhưng… nhưng oni chan lại muốn đuỵt Alice...” Alice xấu hổ cúi gằm đầu đỏ mặt nói.

Diệp Thần lập tức đứng hình chết lặng. Móa, Alice ngươi đây là một kích tất sát ta có được không hả? Chúng nữ cùng mập mạp nhìn Diệp Thần một cái thẫn thờ sau đó liền một bộ mặt hắc ám.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.