Bản thân bị người ta ám hại, dẫn đến hai chân hoàn toàn tàn phế. Sau này cũng vì vậy mà trở nên điên loạn, thần trí không thể kiểm soát. Nếu tiếp tục sống căn bản không còn được gọi là người nữa rồi.
Tuy vậy, Phong Mặc Trần cảm thấy âu lại có chút may mắn. Nói đến thanh niên nam tử tiếp tục sống thì căn bản sống không bằng chết. Đổi lại xem ra như đây là một lần giải thoát cho hắn, cũng là có thêm một con đường sinh lộ cho Phong Mặc Trần. Nếu lại là người khác, chưa chắc Phong Mặc Trần đã có đủ nhẫn tâm tiêu diệt Hồn Thể kia để chiếm đoạt thân xác.
Chiến đấu Hồn Thể tuy người chiến thắng có thể kiểm soát kí ức đối phương. Nhưng Hồn Thể cũng chưa tính là trực tiếp có thể dung nhập toàn bộ. Phong Mặc Trần nếu phát hiện kí ức của người này không có sự đau khổ cùng cực đến như vậy. Rất có thể hắn sẽ trực tiếp buông tha.
Nói đến thoạt đầu, Phong Mặc Trần cũng không có ý định tranh chấp Hồn Thể với thanh niên nam tử. Nhưng vì Hồn Thể kia quá gắt gao chống cự, dẫn đến hắn phải kháng cự lại.
Mà Hồn Thể của Phong Mặc Trần đâu phải giống người thường, Hồn Thể của hắn là Hồn Thể của một Thượng Đạo Học đẳng cấp. Nói đến, chỉ cần một tia xung động của hắn đã có thể áp chế một Hồn Thể thông thường, chưa nói toàn lực đối kháng.
Xem ra, đây cũng là khí vận của hắn.
Chậm rãi vận chuyển Thanh Thần Quyết điều tiết cơ thể, mặc dù hiện tại chiếm được quyền chủ động thân thể nhưng Phong Mặc Trần cũng không thể lập tức đi lại. Hắn còn phải từ từ tiêu thụ kí ức của người kia, sau đó mới có thể hoàn toàn khống chế thân thể. Cộng thêm tình trạng thân thể này hiện tại phải nói rất suy nhược.
Ngoài đại não hoàn toàn kinh mạch đều bị phong bế tắc nghẽn, lại còn cộng thêm thân thể không hề có chút khí lực nào. Đây có lẽ là nguyên nhân chính dẫn đến thanh niên nam tử này trước đây bị điên.
Chính vì vậy, trước hết phải vận chuyển Thanh Thần Quyết để từ từ đả thông kinh mạch, lưu thông khí huyết, nhuận thể cường thân. Từđó, Phong Mặc Trần mới có thể linh hoạt di chuyển được.
Thuận tiện khoảng thời gian điều trị thân thể Phong Mặc Trần cũng tiêu thụ kí ức của người này một chút.
- Ồ, không ngờ ta lại xuyên giới?
Hồi lâu chuyển hóa kí ức Hồn Thể, Phong Mặc Trần cuối cùng phát hiện ra tình trạng của mình. Sau khi rơi xuống vách núi, hắn lại bị li tách Hồn Thể dẫn đến xuyên giới đến không gian hiện tại, chính là Địa Cầu.
Không gian này nhiều cái vậy mà lại khác biệt lớn đến như vậy so với Đông Á Đại Lục mà hắn biết, không chỉ tình trạng văn minh con người hoàn toàn khác biệt.
Mà hắn phát hiện ra một sự thật khiến hắn giật mình, nơi này vậy mà lại không có võ giả tu đạo. Hơn nữa hoàn toàn chỉ phát triển một thứ gọi là khoa kỹ.
Không chỉ vậy, hắn cũng phát hiện ra không gian này hoàn toàn không có cái gọi là Thiên Địa Linh Khí tồn tại như ở Đông Á Đại Lục.
Cũng may vẫn còn yếu tố nguyên khí mờ nhạt. Hắn vẫn có thể tạm thời vận chuyển được Thanh Thần Quyết.Yếu tố nguyên khí chủ yếu là Thủy Nguyên.
Bất quá, Thủy Nguyên xung quanh tồn tại tương đối ít ỏi, Thanh Thần Quyết cũng không thể vận dụng cực hạn. Ngoài có thể làm cho một số kinh mạch trở nên khá hơn, còn lại cũng không thể hoàn toàn khai thông.
Phát hiện mọi thứ rất bất lợi, Phong Mặc Trần cảm thấy có chút hơi thất vọng. Lại chậm rãi tiêu thụ kí ức của người này thêm một chút thì hắn cũng hiểu biết thêm được nhiều thứ.
Người này tên Trần Vũ Minh, là con trưởng của một tập đoàn tên là SSAD. Tập đoàn chuyên cung cấp trung chuyển về hàng hải ở thành phố Hải Phòng. Là tập đoàn đứng thứ ba về vận tải của Việt Quốc.
Thêm một lát nữa Phong Mặc Trần cũng có thể biết thêm một ít thông tin về cách ứng xử văn hóa phong tục của giới diện này. Tình trạng các quốc gia và thế lực. Tuy không hoàn toàn nắm bắt được rõ ràng nhưng hắn cũng biết được những thông tin cơ bản.
- Phong Mặc Trần, cái tên này xem ra bây giờ cũng nên bỏ đi thôi.
Phong Mặc Trần thở dài một hơi, biểu hiện một chút tiếc nuối.
Thân xác hắn cũng đã không còn, hiện tại còn đi chiếm lấy thân xác của người ta, hơn nữa người này còn có một mặt rất thống khổ về kí ức. Phong Mặc Trần không nhẫn tâm muốn người này từ nay về sau vĩnh viễn biến mất tại cõi đời.
Hơn nữa, hắn và Hồn Thể Trần Vũ Minh kia cũng đã dung nhập, hiện tại có thể coi như Trần Vũ Minh là hắn mà hắn cũng chính là Trần Vũ Minh.
Cái tên Phong Mặc Trần xem ra không nên còn nữa. Nhập gia thì phải tùy tục, thân xác hắn là của Trần Vũ Minh, vậy thì từ giờ cái tên Trần Vũ Minh cũng sẽ là tên hắn. Coi như đây chính là một cuộc đời mới đi.
- Ta tuyệt đối sẽ không làm ngươi thất vọng, đời này nên làm lại đi.
Hắn thở dài, nói một câu đầy cảm khái.
Trần Vũ Minh, đây là cái tên mới của hắn.
Hai mắt nhắm nghiền, mọi kí ức pha tạp thay đổi trộn lẫn, đang từ từ bạo loạn trong Hồn Thể của Vũ Minh.
Đoạt xác diệt hồn, đa phần đều sẽ phải diệt trừ kí ức đối phương để giữ lại Hồn Thể tinh thuần nhất. Nếu không làm thếrất có thể Hồn Thể lẫn lộn, xuất hiện tình trạng không phân biệt được nổi chính mình.
Nhưng Vũ Minh, hắn tuyệt đối không làm như vậy.
Kí ức này, hắn không có ý định xóa bỏ. Hắn giữ lại, bởi vì đã có quyết định. Cuộc đời của Vũ Minh trước kia, cũng chính là cuộc đời hắn bây giờ và vĩnh cửu về sau cũng như vậy. Hai người tựu chung từ nay về sau sẽ là một.
- Để ta từ từ xả nỗi thống hận cho ngươi đi.
Hồn Thể hỗn tạp chống cự quyết liệt đến cuối cùng, vậy mà nghe thấy câu nói này của Vũ Minh như cảm thấy cam lòng, liền chậm rãi không kháng cự, dần dần thuận thế hòa tan vào Hồn Thể của hắn.
Cảm nhận Hồn Thể là Tàn Hồn còn sót lại kia đã không tiếp tục chống cự. Vũ Minh dần thả lỏng tâm thần, tùy thời để mặc Hồn Thể kia tự động dung nhập Hồn Thể. Một lát sau, hắn xác nhận đã hoàn toàn khống chế được thân thể, mới bắt đầu quan tâm đến tình trạng thân thể.
Dựa vào Thanh Thần Quyết thân thể hắn đã có dấu hiệu hồi phục, tuy nhiên, vẫn không mấy khả quan. Hắn chậm rãi mở mí mắt đang có chút khô rát, đảo mắt nhìn xung quanh một hồi.
Hắn đang ở trong một căn phòng nhỏ, không rộng lớn lắm. Căn phòng chỉ chừng năm mét vuông, đồ đạc bên trong cũng không tính là nhiều, vẻn vẹn cũng chỉ có vài thứ.
Phía trong góc phòng bên phải cách hắn không xa là một chiếc giường đơn bằng gỗ khá mộc mạc, chân giường còn có hiện tượng mối xông.
Xem ra chiếc giường này cũng không được chú ý bảo quản, cứ tình trạng như vậy chẳng mấy thời gian nữa mà nó sẽ tự động sập xuống.
Trước mắt hắn là một cánh cửa bằng gỗ cũng khá cũ kĩ, phía dưới lớp sơn của cánh cửa cũng đã tróc vẩy, toàn bộ cánh cửa đều có dấu hiệu nứt vỡ của gỗ. Chiếc móc khóa hời hợt ở nắm đấm cửa cũng đã rỉ sét, tay đấm cửa kia còn cũng không có chắc chắn, siêu vẹo lệch lạc, trực như sắp muốn rơi xuống.
Bên trái hắn là một cái bàn gỗ nhỏ cũng đã mục nát, trên bàn có để một số thứ lặt vặt như cốc chén. Nhưng đa phần thứ nhiều nhất trên đó là thuốc, thuốc kháng sinh, thuốc hạ nhiệt, nhiệt kế và rất nhiều đồ đạc khác.
Hắn thầm cảm thấy mình may mắn, nếu không có kí ức kia dung nhập e rằng bản thân còn không biết được những đồ vật trên bàn kia là thứ gì.