Thiên Đường Kinh Hãi

Chương 9: Chương 9: Bệnh viện bỏ hoang (Hết)




“Ngày 10 tháng 1, nếu như không nhìn thấy tận mắt, ta sẽ không thể nào tin được đứa bé này lại có thể làm những chuyện như vậy. Nó có thể dùng suy nghĩ khiến muỗng bay lơ lửng, thậm chí còn có thể làm cái muỗng vặn vẹo đủ kiểu theo ý nó...

Ngày 13 tháng 1, nó nói nó cảm thấy có người đang nhìn nó, có rất nhiều, rất nhiều người. Nó nói nó rất sợ...

Ngày 16 tháng 1, nó dường như không còn sợ hãi nữa, còn có lúc mỉm cười, nhưng lại trở nên trầm lặng ít nói...

Ngày 17 tháng 1, tất cả kết quả xét nghiệm đều bình thường, sáu người chúng ta không một ai có thể giải thích được chuyện gì đang xảy ra trên người đứa nhỏ này...

Ngày 19 tháng 1, nó bắt đầu vẽ tranh. Cha mẹ của nó đã từng nói trước giờ nó chưa từng thể hiện ra bất kì tài năng hội họa nào, nhưng những bức phác họa nó vẽ ra lại rất sống động...

Ngày 22 tháng 1, nó không ngừng đòi giấy và bút mực, không ngủ không nghỉ mà vẽ tranh. Nó chỉ vẽ mặt. Khuôn mặt người trong bức tranh từ lúc mới bắt đầu còn trông bình thường, dần dần trở nên quái đản và đáng sợ...

Ngày 25 tháng 1, trên tường bắt đầu xuất hiện hình vẽ mặt người bằng máu. Chúng ta đã tìm được xác của một con chim sẻ trong phòng bệnh của nó. Tay nó rất sạch sẽ. Việc này khiến ta bất an. Ta nhớ tới cái muỗng kia...

Ngày 26 tháng 1, toàn bộ cửa sổ trong hành lang đều biến mất, để lại bức tường kín bưng. Đêm hôm qua màn hình giám sát bị nhiễu. Ta không biết nên nhờ sự giúp đỡ từ đâu nữa. Cảnh sát sao? Bọn hắn sẽ nghĩ ta bị điên và giam ta lại...

Ngày 30 tháng 1, Richard mất tích. Còn lại năm người chúng ta, tất cả đều rất bất an. Rất nhiều khuôn mặt máu lại xuất hiện trên tường, lần này chúng ta thậm chí không có tìm được... có lẽ là... thi thể của hắn?

Ngày 31 tháng 1, ta phải rời khỏi chỗ này. Chắc ta nên xin nghỉ phép cho đến khi đứa nhỏ này vì bệnh mà qua đời... Không, từ chức thì tốt hơn!

Ngày 1 tháng 2, ta nghĩ ta không thể trốn khỏi đây. Bên trong tòa kiến trúc này không còn bất kì lối thoát nào... Nếu có người đọc được bản bút ký này, xin hãy nhớ kỹ, hắn sợ (chỗ này bị máu đen che mất) ! Nếu có cơ hội lập tức phải giết chết hắn! Đừng do dự, nếu không người chết sẽ là ngươi!”

... ...

Phong Bất Giác và Vương Thán Chi cùng nhau đi tới cái chỗ rẽ kia. Hành lang phía trước vẫn rất rộng, nhưng lần này không có cửa, hai bên đều là vách tường trắng bóc. Hơn 10m phía trước lại có một cái giao lộ chữ T.

Hai người cẩn thận từng li từng tí mà đi về phía trước. Phong Bất Giác tóm tắt nội dung bút kí rồi kể sơ lại, hắn cố gắng lựa cách nói ít kinh dị nhất, vậy mà vẫn dọa bạn học Tiểu Thán tái cả mặt, cả người nổi đầy da gà.

“Kẻ thù của chúng ta không phải Quỷ Hồn, mà là một đứa con nít đang bị bệnh nặng cùng với siêu năng lực sau khi bị ô nhiễm tinh thần.” Phong Bất Giác tổng kết nói: “Ít nhất thiết lập của cái kịch bản này là như vậy.”

“Biết mấy cái này thì giúp được cái gì a...” Giọng điệu của Vương Thán Chi cho thấy sự căng thẳng của hắn vẫn không giảm đi chút nào.”Đầu tiên, về mặt tâm lý, đã biết đối phương là một người, ta nghĩ ngươi sẽ đỡ sợ hơn.” Phong Bất Giác trả lời: “Tiếp theo, điều này rất có ý nghĩa thực tiễn. Chúng ta biết nó có thật thể, tức là có thể trực tiếp làm thịt đấy.”

“Này... Ngươi cảm thấy người ghi bút kí, còn có mấy người bị hại trong kịch bản... chưa từng thử sao?” Vương Thán Chi vẻ mặt kinh hoàng: “Số lượng của bọn hắn nhiều hơn hai người a?”

“Bọn hắn có Thần Quyền Bộc Phát sao?” Phong Bất Giác hỏi.

“Giác ca, ta có một câu hỏi... Nếu chúng ta không tìm được kỹ năng này, hoặc là trùng hợp sở trường chiến đấu của cả hai chúng ta đều chưa mở khóa, hoặc là ngay từ đầu không có đi tìm lời giải, thì chuyện gì sẽ xảy ra?”

“Sau khi chúng ta gặp nó, chỉ có hai lựa chọn.” Phong Bất Giác nói: “Liều mạng hoặc chạy trốn.” Hắn cân nhắc vài giây: “Nếu không giải được câu đố... chúng ta phải căn cứ tình huống cụ thể sau khi gặp nó. Ví dụ như giá trị sinh tồn tổn thất bao nhiêu sau khi bị thương, từ đó ước lượng sức mạnh của nó và biết nên làm gì. Nếu nội trong một lần liền bị đe dọa tới tính mạng thì độ khó hơi cao rồi.

Nhưng sau khi đã hiểu rõ kịch bản, bây giờ không cần phải gặp nó ta cũng có thể chắc rằng... bằng năng lực chiến đấu hiện tại của chúng ta thì chỉ có thể chạy trốn, liều mạng chắc chắn chết. Cho nên ta nghĩ... trong các phương pháp để qua cửa cái kịch bản này, có lẽ sẽ có một cách là chạy thoát ra ngoài.”

“Mức độ nguy hiểm của chúng ta bây giờ chẳng phải là giống như khi chưa giải đố sao...!” Vương Thán Chi nói.

“Không, khác nhau. Ít nhất tại gian phòng thứ hai, ngươi đã lấy được một cái kỹ năng.” Phong Bất Giác nói: “Tại gian phòng thứ ba, chúng ta còn biết được nhược điểm của nó, như vậy giờ phút này cho dù là lựa chọn tiêu diệt nó hay là chạy trốn qua cửa, xác xuất thành công đều tăng lên rất nhiều”

“Không nói tới cái kỹ năng 20% kia của ta, ngươi không phải nói nhược điểm của hắn bị máu che mất sao?”

“Hệ thống ở chỗ này bày ra một cái suy luận cực kì đơn giản. Kết hợp với nội dung bút ký, phân tích một loạt hành vi của đứa nhỏ này, loại bỏ mấy dòng không trọng yếu và mấy phần làm người ta phân tâm, phần nội dung còn lại sẽ trở thành hồ sơ quái vật.”

Sau khi Phong Bất Giác nói xong đoạn này, bọn hắn lại đi qua một cái chỗ rẽ. Phía trước xuất hiện một đại sảnh rộng rãi, trần nhà rất cao, bên trong sáng trưng, nhưng xung quanh thì vẫn như trước, tất cả đều là vách tường.

“Ngày 10 tháng 1, dùng ý niệm di chuyển vật.

Ngày 16 tháng 1, nhân cách biến dị.

Ngày 19 tháng 1, bản năng bất thường bắt đầu thức tỉnh.

Ngày 25 tháng 1, có thể dùng ý niệm tác động vật sống.

Ngày 30 tháng 1, đã có thể đối phó vật còn sống có cơ thể to lớn, tức là người. Ngày 1 tháng 2, giết người như thần.”

Phong Bất Giác tỉnh táo đến lãnh khốc mà phân tích: “Mà gợi ý về nhược điểm của nó, trong đoạn ngày 26 tháng 1, so với tình huống trước mắt.” Hắn dừng thoáng một phát: “Hắn sợ ánh sáng mặt trời.”

“Nhưng nơi này rất...” Vương Thán Chi còn chưa nói chữ “sáng”, Phong Bất Giác liền cắt lời.

“Là ánh sáng mặt trời, không phải ánh đèn.” Phong Bất Giác giải thích nói: “Lúc đi vào căn phòng như phòng bệnh thứ nhất, ta đã cảm thấy có gì đó không ổn. Không nói tới hoàn cảnh máu me, phòng bệnh và hành lang bên ngoài đều không có cửa sổ, không phù hợp với quy tắc kiến trúc cơ bản nhất. Lúc ấy ta còn nghi là kiến trúc này có thể nằm ở dưới đất. Tiếp theo, ta phát hiện gian phòng thứ hai, thứ ba cũng đều không có cửa sổ, vì sao?”

Phong Bất Giác ngừng một lát: “Ta có thể giải thích những cảnh tượng quỷ dị trong phòng, dù sao địa điểm cái kịch bản này... hình như là bệnh viện a. Có thể đây là do vặn vẹo không gian, nếu như chúng ta mở cửa thì có khả năng sẽ thấy được cảnh tượng gì đó không nên thấy... Nhưng sau khi xem hết bút ký, ta liền hiểu đây là một loại gợi ý.”Hắn đưa tay chỉ ánh sáng trên đầu: “Thật ra những bóng đèn này cũng đều là gợi ý. Nó sợ ánh sáng mặt trời, nhưng vì sao lại cần đèn? Đơn giản mà giải thích thì có hai khả năng. Khả năng thứ nhất, nó cũng cần ánh sáng mới có thể di chuyển, trong bóng tối nó sẽ giống như chúng ta không nhìn thấy gì. Khả năng thứ hai, hắn vừa sợ ánh sáng mặt trời, vừa sợ bóng tối, bởi vì trong bóng tối, sẽ có một vài vật gì đó theo dõi hắn...”

Bỗng nhiên, trận tiếng cười như của bé gái mà hai người nghe được lúc đầu lại một lần nữa vang lên, cách bọn hắn không xa.

Giờ phút này, bọn hắn đã biết người phát ra tiếng cười kia thật ra là một cậu bé, hơn nữa cũng không phải là hồn ma, mà chỉ là một đứa nhỏ thích dùng “máu” để vẽ tranh thôi.

Nhưng mặc dù là quan niệm đã thay đổi, hay tạo ra tâm lý đề phòng, Vương Thán Chi vẫn là tim đập rộn lên, hô hấp nặng nề. Hắn gồng mình nắm chặt con dao gọt trái cây trong tay, lòng bàn tay đã chảy đầy đổ mồ hôi.

Phong Bất Giác tức thì nói ra: “Cất dao lại đi, không cần đâu.”

“Giác Giác Giác ca... Ngươi ngươi... ngươi có...”

“Đúng, ta có kế hoạch.” Phong Bất Giác chỉ về một hướng đại sảnh: “Dùng kỹ năng đánh lên ngay giữa mặt tường kia. “

Còn chưa nói xong, đứa bé với tư cách là BOSS kịch bản bất chợt xuất hiện, đứng cách bọn hắn khoảng ba mét, mặc quần áo bệnh nhân. Cho dù đang đứng dưới ánh đèn nhưng người và mặt của nó đều bị che bởi một tầng bóng mờ. Ngay khi nó xuất hiện, toàn bộ bức tường, trần nhà, sàn nhà của đại sảnh liền xuất hiện vô số khuôn mặt máu, ngay cả ngọn đèn cũng bị biến thành màu đỏ.

Cảnh tượng này có thể dọa bất kì thằng con trai nào sợ tới mức thét lên. Nhưng Phong Bất Giác không do dự một giây, chạy nước rút, nhào tới trước mặt thằng bé 1m2 kia.

“Nhanh đánh vào vách tường!”

Vương Thán Chi nhảy bật lên chạy qua hướng Phong Bất Giác vừa chỉ. Lúc nãy hắn nhảy lên là do bị hù, vì thế hắn chỉ mới chạy được vài bước là thấy chân có chút nhũn ra. Nửa đường quay đầu lại nhìn lướt qua, hắn chỉ thấy Phong Bất Giác còn chưa chạm vào đứa bé trai kia thì thân thể đã bị một cỗ lực lượng vô hình bắn ngược ra ngoài, trông giống như chạy đâm đầu vào chiếc ô tô đang chạy trên đường vậy, miệng lập tức phun ra một búng máu tươi.

Tuy nhìn qua rất khoa trương, nhưng dù sao cái này dù cũng chỉ là trò chơi. Người chơi không đến mức, cũng không cần phải thừa nhận nỗi đau như trong thực tế. Trong Thiên Đường Kinh Khủng, dù cho nhân vật đã bị thương nặng như thế nào, cho dù là bị xe lửa cán, cảm giác đau đớn nhất mà người chơi nhận được không khác lắm với cảm giác bị cái búa đóng đinh đập liên tục lên ngón tay. (Dg: Eo, đau phết ấy chứ! )

Vương Thán Chi thấy một màn này, càng đem hết toàn lực chạy hướng mặt tường kia, đứa bé tất nhiên cũng chú ý tới việc hắn định làm, nhưng mà nó lại không thể thuấn di (dịch chuyển tức thời), mà chỉ đuổi theo rất nhanh với một tốc độ chắc chắn không phải của con nít. Tư thế chạy bộ của nó cũng vô cùng kì quái, giống như con rối bị điều khiển bằng dây.Ngay lúc đó, một bàn tay tóm được mắt cá chân của thằng bé, BOSS của chúng ta vừa cúi đầu nhìn, liền phát hiện đúng là Phong Bất Giác từ trên mặt đất bò lên, ương ngạnh đuổi theo giữ lại nó. Phong Bất Giác dù sao cũng có ưu thế về thể hình. Cái loại mục tiêu 1m2 này dù có chạy nhanh hơn nữa thì trong cự ly ngắn vẫn có khả năng bị đuổi kịp đấy.

Đồng thời, Vương Thán Chi phát động kỹ năng, nắm tay phải được bao trùm bởi ánh sáng màu cam, đánh về phía mặt vách tường kia.

Tuy xác xuất phát động kỹ năng thành công chỉ có 20%, nhưng hắn cần đánh lên vách tường, loại mục tiêu rất khó đánh trật, hơn nữa hắn ăn ở cũng trương đối tốt, cho nên một kích này không thể nghi ngờ là thành công.

Trên tường thật sự xảy ra hiệu ứng bị đánh nổ tung, bị đánh ra một cái lổ thủng lớn có đường kính hơn một mét. Ánh mặt trời mãnh liệt từ bên ngoài chiếu vào.

Trong tích tắc, tất cả mặt máu trong hành lang đều biến mất. Thằng bé kia cũng kinh hoảng mà lui về phía sau, muốn rời xa chỗ có ánh mặt trời chiếu vào.

Nhưng nó trốn không thoát, bởi vì... Phong Bất Giác vẫn còn đang cầm chân nó...

“Bị đánh một phát vậy mà làm mất 84% giá trị sinh tồn... Lúc này, đến lượt ta a.” Phong Bất Giác đứng lên, thuận thế kéo một phát, đè BOSS ngã xuống đất. Lúc này đứa bé hoàn toàn mất đi khả năng chống cự.

Phong Bất Giác dùng cái tay còn đang rảnh lau máu trên khóe miệng, tay kia cầm một chân của thằng bé, kéo nó đi tới chỗ nguồn sáng: “Đây là một BOSS tương đối mạnh, cho dù ngươi thành công dùng kỹ năng trực tiếp đánh nó, chỉ sợ nó cũng chưa chắc sẽ chết dưới một đòn kia.”

Vương Thán Chi lúc này cũng nhẹ nhàng thở ra: “Nếu ta không đánh vỡ được vách tường, hoặc là bên ngoài lại là một cái hành lang khác, vậy phải làm sao?”

“Nếu bên ngoài là buổi tối, ngươi liền nhờ vào bóng tối mà chạy. Nếu ngoài tường là hành lang, ngươi lập tức đi vào, sau đó lại chạy trốn. Giả như không đánh vỡ được vách tường nha... ngươi chỉ cần tìm đường chạy trốn một mình là được.” Phong Bất Giác vừa đi vừa nói: “Ta cũng tương đối chắc chắn, cho nên mới để ngươi dùng kỹ năng đấy. Loại đại sảnh của bệnh viện này, xem một chút bố cục tổng quát, thì cửa lớn là vị trí có thể dễ dàng đoán ra được. Ngươi xem, bên cạnh hai chúng ta đều có hành lang. Sau lưng ta thì bị vách tường che mất, nhưng vẫn có thể nhìn ra thiết kế thích hợp cho cửa sổ lúc trước...”

Đang khi nói chuyện, hắn đem BOSS nhấc lên, đem phơi nắng trước cái lỗ trên tường.

“Ân... Giác ca... Hành động của ngươi như vậy có phải hơi nhẫn tâm hay không?” Vương Thán Chi thấy bé trai kia đang đau đớn che hai mắt lại, thân thể cuộn tròn lại thành một cục thì không đành lòng nói.

“Ngươi nói đúng, ta làm hơi quá.”

Phong Bất Giác trả lời, nhưng hành động của hắn thì căn bản không tỏ ý định dừng lại.

Đây chính là tác phong trước sau như một của hắn, từ lúc nhỏ cho đến lúc lớn: khiêm tốn nghe dạy, dạy mãi không sửa.

“Bây giờ ta có thể thả nó, rồi để cho nó trốn vào trong bệnh viện, mà hai chúng ta lại từ lỗ thủng này chạy đi, hoàn thành kịch bản.” Phong Bất Giác nói: “Nhưng ta đã nói, theo phân tích của ta, đây là một con BOSS rất mạnh. Mặc dù chúng ta đã thăm dò gần hết toàn bộ kịch bản, lúc đánh với nó, thắng bằng cách chiến đấu trực tiếp vẫn vô cùng khó khăn. Cho nên nói, qua cửa bằng cách tiêu diệt nó thì kinh nghiệm lấy được có lẽ sẽ cao hơn rất nhiều so với chạy trốn qua cửa.”

“Ôi chao! Từ lúc nào mà ngươi bắt đầu để ý đến kinh nghiệm trò chơi?” Vương Thán Chi ngạc nhiên nói.

Phong Bất Giác bĩu môi, đem BOSS hướng ánh mặt trời đưa cao lên một chút: “Ta hiện tại ít nhất có ba lý do để chơi nghiêm túc cái trò Thiên Đường Kinh Khủng này.

Thứ nhất, bởi vì “muốn kiếm lông dê thì phải lây trên người con dê”, ta muốn thông qua bản thân trò chơi để lấy lại vốn mua cabin trò chơi. Thứ hai, mấy cái kịch bản ngẫu nhiên này rất ổn, xem trang chính thức có nói, hệ thống dùng kho số liệu khổng lồ làm hậu thuẫn, kết hợp vô số mảnh ký ức của người chơi mà tạo ra. Sau này khi chơi hình thức sinh tồn đoàn đội, sẽ có các câu chuyện cùng thiết lập tương đối phức tạp, cho nên ta có thể thông qua trò chơi thu thập tư liệu sống. Thứ ba, tiếp tục nghĩ cách lấy lại cảm giác sợ hãi...”

Phong Bất Giác nói đến đây, đưa ra một tay, búng tay ra tiếng, sau đó ngoắc ngón tay.

Vương Thán Chi đương nhiên ngầm hiểu, đưa con dao gọt trái cây qua.

“Vậy thì xem thử... Sau khi đánh chết BOSS kinh nghiệm qua cửa như thế nào a.” Phong Bất Giác nhận dao, đâm một cái...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.