Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)

Chương 33: Chương 33




Hai giờ chiều, tiếng bộ đàm cửa vang lên. Bị đánh thức, Phong Bất Giác cảm thấy tâm tình ngổn ngang, bực bội.

Mặc dù buổi sáng ở phòng khám thú cưng đã tắm rửa cho mèo rồi nhưng về đến nhà cũng phải bận rộn hơn nửa canh giờ rồi mới nghỉ ngơi. Cả quần áo hắn cũng không cởi, ngả đầu ngủ, cho tới bây giờ bất quá cũng mới hơn sáu giờ.

Mơ mơ màng màng tới trước cửa, Phong Bất Giác cầm ống nghe bộ đàm hỏi: “Ai đó?”

“Ta.” Vương Thán Chi trả lời: “Bao đại nhân cũng tới.”

“Có mở cửa không?” Phong Bất Giác nhấn mở khóa, ngáp hỏi.

“Mở đi, vào rồi nói tiếp.”

Hơn một phút sau cuộc nói chuyện, hai người liền tranh thủ thang máy vừa tới, rồi đi qua một cái hành lang, nhấn chuông cửa phòng Phong Bất Giác. Người kia từ mắt mèo trên cửa nhìn xong liền mở khóa. Hắn cũng không có chào hỏi hai người kia, quay người liền hướng phía ghế sô pha mà đi.

Vương Thán Chi cùng vị “Bao đại nhân” kia cũng không còn ở ngoài. Bọn hắn tiện tay mở cửa, đem pizza cùng một tá bia đặt trên bàn trà, tự thân vào trong phòng bếp Phong Bất Giác lấy chén đũa.

“Ôi chao! Giác ca, vì sao lại có con mèo a?” Vương Thán Chi rất nhanh liền phát hiện ở một góc ghế sô pha có một con mèo nhỏ đang ngủ.

“Không thấy thùng đựng cát ở góc tường ư? Ta nuôi đấy.” Phong Bất Giác còn buồn ngủ mà vặn mở một chai bia, như uống nước súc miệng mà ừng ực một phen, rồi nuốt xuống...

“Từ lúc nào mà ngươi bắt đầu nuôi mèo a?” Vương Thán Chi một bên hỏi, một bên hướng con mèo nhỏ rón rén mà tới gần.

“Sáng hôm nay.” Phong Bất Giác nấc một cái nói: “Đừng tưởng rằng nó thật sự đang ngủ. Mèo là một loài động vật rất cảnh giác. Nhìn như một ngày chúng ngủ mười mấy giờ, kỳ thật chung quanh gió thổi cỏ lay một chút, lỗ tai nó sẽ di chuyển nhẹ, việc này cho thấy...”

Tiểu thán sắp bắt được con mèo nhỏ, nó lập tức mở to mắt, chạy trốn về phía trước, vòng một cái, tới đằng sau ghế sofa. Tiểu Thán tức thì vì thân thể nghiêng về phía trước mất đi trọng tâm mà lảo đảo ngã một cái.

“Vì sao ngươi nghĩ tới chuyện nuôi mèo lại?” Bao đại nhân cầm chén đĩa và khăn tay từ phòng bếp trở về, phất tay nâng Tiểu Thán ngồi xuống ghế sofa, bản thân mình cũng ngồi xuống.

Hắn tên là “Bao Thanh“. Kỳ thật so với hai người bọn họ hắn chỉ lớn hơn mấy tháng, kéo ra thành một tuổi. Ba người bọn họ từ nhà trẻ đến trung học đều là bạn cùng lớp, Bao Thanh từ tiểu học đã được xưng là Bao đại nhân. Vấn đề ở chỗ... hắn không đen chút nào. Trong nhà hắn tới giờ cũng chưa xuất hiện người làm quan, từ lúc đi học lại chưa từng làm cán bộ lớp.

Ai mà nghĩ đến, sau này Bao đại nhân lớn lên thật sự đúng vị trí “đại nhân“. Hắn năm nay hai lăm tuổi, nhân viên công vụ, công tác tại cơ quan chính phủ, con gái cũng đã hai tuổi rưỡi rồi. So với hai gã lưu manh này thì hắn ổn định hơn nhiều lắm. Đặc điểm của Bao đại nhân là từ nhỏ đã mang vẻ mặt “u buồn”, sau khi kết hôn thì không cần phải nói, cả ngày một bộ mặt mướp đắng.

“Đấy là do ta với con mèo kia có duyên.” Phong Bất Giác trả lời, “Tùy duyên nha.”

Hai người lúc hỏi cái vấn đề kia đều dùng một chữ “lại” chữ, bởi vì bọn họ đều biết Phong Bất Giác khi còn bé đã từng nuôi mèo. Khi đó lão thái thái hàng xóm có nuôi một con con mèo cái, một thai sinh bốn con mèo con, cho Phong Bất Giác một con. Hắn một mực nuôi được mười ba năm, con mèo nhỏ đã thành lão miêu, cuối cùng buông xuôi hai tay. Tiểu hài tử cũng đã thànhngười lớn, tự tay hắn đem chôn lão miêu kia.

“Đặt tên chưa?” Vương Thán Chi vẻ mặt hưng phấn hỏi.

“Arthas.” Phong Bất Giác vô cùng bình tĩnh mà trả lời, cứ như tên này cũng không phải bật thốt ra giống như là đã sớm nghĩ kỹ.

“PHỐC...” Bao đại nhân lúc này phun ra một ngụm bia, “Dù ngươi không muốn để Tiểu Thán và ta đặt tên, thì nếu muốn đặt cũng nên đặt cái tên bình thường một chút như Kule, Mike... chứ.”

Phong Bất Giác vỗ tay ra tiếng: “Arthas.”

Mèo nhỏ vậy mà quay đầu “Meow” một tiếng.

“Xem, không hề có cảm giác khó chịu.” Phong Bất Giác chỉ Arthas nói.

“Ta muốn quay phim.” Tiểu Thán lấy điện thoại di động ra nói.

“Đợi một chút.” Phong Bất Giác thả lon bia, đi tới cửa sổ kéo màn ra, sau đó ôm lấy chú mèo Arthas còn chưa kịp trốn.

Phong Bất Giác hai tay luồn dưới hai chân trước mèo nâng lên, để lưng mèo đối mặt với mình, duỗi thẳng hai tay, giơ lên cao đón ánh mặt trời, bắt chước một màn tại phiến đá vinh quang trong phim Vua Sư Tử, lại nói một đoạn lời kịch không liên quan.

“Con của ta... Khi ngươi sinh ra vào cái ngày đó, bất kì nơi hẻo lánh nào tại Lordaeron cũng đều quanh quẩn tên của ngươi... Arthas...” Phong Bất Giác nghiêm trang dùng tiếng nói trầm thấp thì thầm.

Vương Thán Chi tức thì cầm điện thoại nhắm ngay con mèo nhỏ vẻ mặt không hiểu, tiến hành quay phim 360 độ.

“Các ngươi làm cái cọng lông gì a! Năm nay bao nhiêu tuổi rồi... Hai thằng đàn ông các ngươi ban ngày ban mặt đã bị bệnh rồi à?!”

Sau khi bị Bao đại nhân mắng một trận, hai người trở lại ngồi trên ghế sofa. Arthas chạy lên trên một cái đệm, lại tiếp tục chợp mắt.

“Sao mà tuần này Bao đại nhân lại rảnh thế?” Phong Bất Giác hỏi.

“Lão bà mang theo con gái về nhà mẹ đẻ.” Bao đại nhân mãn nguyện nhấp một hớp bia mà trả lời.

“Vĩnh viễn hay là tạm thời?” Phong Bất Giác lại hỏi.

“Nói nhảm! Sao có thể là vĩnh viễn được! Chỉ là mẹ vợ ta muốn gặp cháu ngoại mà thôi.” Bao đại nhân thiếu chút nữa là sặc chết.

“Nhìn bộ dáng ngươi như được giải thoát...” Phong Bất Giác nói.

Vương Thán Chi đã cắt đứt bọn hắn. Hắn cầm điều khiển từ xa hỏi: “Chủ đề tiếp theo của tuần này là gì?”

“Phim marathon cũ.” Phong Bất Giác trả lời. (Marathon: thể loại phim dài trăm tập trở lên)

“Hả?” Vương Thán Chi xoay đầu lại.

Phong Bất Giác nói: “Không sai, chính là nó. Lần trước chúng ta có bàn qua, có nhiều nhiều bộ mang cái tên dở như vậy sau khi trải qua thời gian khảo nghiệm, vậy mà đã trở thành điểm mấu chốt của lĩnh vực điện ảnh, mà chúng ta thì lại chưa xem.”

“Được rồi... Để ta coi thử...” Vương Thán Chi dùng điều khiển từ xa tại xem các mục được lưu có thể chọn trên TV.

Những lúc ba người bọn hắn rảnh rỗi tụ lại cùng một chỗ sẽ chọn một cái đề tài, bộ phim điện ảnh xem liên tục hơn mười tiếng. Về phần xem phim nhựa, phần lớn đều là tác phẩm từ cuối thế kỷ 20 đến đầu thế kỷ 21. Sau đó cùng với việc kỹ thuật quay phim chụp ảnh của các thiết bị điện tử càng ngày càng phát triển, cùng với phổ cập máy tính đời thứ năm, về cơ bản là tìm không thấy phim cũ rồi. Trong tương lai, thứ điện ảnh này dù cũ như thế nào, ít nhất cũng sẽ có hình ảnh âm thanh tô son trát phấn một chút.

“ “Ghost Rider” thì sao?” Vương Thán Chi hỏi.

“Ngươi biết “Daredevil” không?” Phong Bất Giác nói ra.

“Ân... Xem rồi.” Vương Thán Chi trả lời.

“Cùng một đạo diễn.” Phong Bất Giác nói.

“Được rồi...” Vương Thán Chi lại rà soát: “Xem này, “The Twilight Saga: Breaking Dawn - Part 2”, oa, cái series này có đến bảy bộ.” (đến năm 2055 lại thêm hai bộ)

“Một bộ cũng có xem.” Bao đại nhân nhún vai.

“Ta nhớ tác phẩm điện ảnh này năm đó được hạng bảy trong mười giải thưởng Mâm xôi vàng. Hai mươi năm sau đầu thế kỷ 21 nó được bầu chọn là một trong ba bộ phim cũ có lực thống trị lớn nhất.” Phong Bất Giác nói.

“Ta rất muốn biết hai bộ còn lại là gì... Ngươi đừng nói là cái tập khác của cái series này.” Bao đại nhân nói.

“Không phải, là “Battlefield Earth” và “Jack cùng Jill”, người kia tại năm 2012 đau xót xử lý toàn bộ giải thưởng kim dâu.” Phong Bất Giác nói: “Ta cũng chỉ mới nghe kỳ danh, chưa từng thấy. Hay là hôm nay chúng ta xem luôn ba bộ này a.”

“Không sao.” “Đồng ý.” Tiểu Thán cùng Bao đại nhân trả lời.

Hai giờ sau...

“Các ngươi có sao không?” Bao đại nhân nhìn phần phụ đề cuối đang chạy lên trên màn hình lớn hỏi.

Vương Thán Chi vẻ mặt tối tăm, phiền muộn mà nhìn sàn nhà: “Ta có cảm giác mình vừa mất đi một thứ gì đó rất quan trọng...”

Phong Bất Giác thần sắc ngây ngốc nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ: “Đây là hai giờ khuất nhục nhất trong đời ta, đầu óc ta vừa bị cường bạo...”

“Tiếp theo còn một bộ phim khoa học viễn tưởng và một bộ hài kịch... Hay là chúng ta xem hài kịch trước đi.” Mặt Bao đại nhân như quả mướp đắng, thần sắc vô cùng nghiêm trọng.

Chín mươi phút sau...

“Al Pacino tính khí tuổi già khó kiềm chế a....” Vương Thán Chi nói.

“Cách biểu diễn khó có thể châm biếm, nội dung thật sự rất...” Phong Bất Giác nói, “Bao đại nhân ngươi thấy thế nào?”

“Bao đại nhân? Bao...” Phong Bất Giác quay đầu đi, phát hiện Bao đại nhân vậy mà trợn mắt ngủ rồi, còn phát ra tiếng ngáy rất nhỏ.

“Cái tên nhân viên công vụ hèn hạ này...”

Vào khoảng sáu, bảy giờ, ba người vào mấy quán ven đường không sạch sẽ ăn một chút, Giác ca, tiểu thán và Bao đại nhân cùng nói chuyện về việc đang chơi Kinh Hãi Thiên Đường gần đây, nhưng mà Bao đại nhân tỏ vẻ không có hứng thú gì nhiều. Số phận nam nhân có nhà tương đối khổ, không có nhiều không gian cá nhân và thời gian rảnh rỗi. Ba người hàn huyên mấy tiếng, đến hơn chín giờ là tản. Phong Bất Giác và Vương Thán Chi hẹn rạng sáng lại vào trò chơi làm mấy cái kịch bản, rồi sau đó tất cả bọn hắn ai về nhà nấy.

Tình bạn của ba người này cũng không dễ mà có đấy, rất là chân thành, thuần túy là tình hữu nghị từ khi còn là mấy đứa nhỏ ngây ngô chảy nước mũi. Dù cho đã đến tuổi 50~60 thì khi quay đầu nhìn xem những người bạn này, phần cảm giác này đáy lòng này, chắc chắn là sẽ không đổi.

......

Ban ngày ngày hôm nay ngủ không đủ, hơn nữa còn phải tính đến việc đăng nhập trò chơi, lúc nửa đêm Phong Bất Giác đã nằm trong cabin trò chơi. Sau khi quét hình kết thúc, hắn chọn đăng nhập hình thức giấc ngủ, đồng thời điều chỉnh kết nối thời gian.

[Hình thức đã chọn là hình thức giấc ngủ, đang điều chỉnh...

Điều chỉnh xong, xin chọn điều chỉnh thời gian vào trò chơi hoặc quay lại.

Thiết lập hoàn tất, chương trình kết nối sẽ khởi động vào lúc 1:00 a.m ngày 6 tháng 4 năm 2055

Chúc bạn ngủ ngon.]

Nghe giọng nói xong, Phong Bất Giác liền nhắm mắt lại. Cabin trò chơi rất thoải mái dễ chịu, cộng thêm một chút men say, hắn rất nhanh đã ngủ mất.

Lúc hắn khôi phục ý thức, mình đã đứng trong cái thang máy quen thuộc kia. Màn hình trên tường trong biểu thị giờ quốc tế thực tế lúc này: Ngày 6 tháng 4, 1:00 a.m, bất quá cái giờ điện tử này không có cho thấy mấy giây. Hơn nữa, cảm giác sau mấy phút đồng hồ, thời gian cũng không có nhảy lên 1:01. Hiển nhiên đây chính là hình thức giấc ngủ trong Kinh Hãi Thiên Đường rồi.

Trên màn hình rất nhanh liền hiện ra lời mời tổ đội của Vương Thán Chi. Sau khi gia nhập đội ngũ, Phong Bất Giác phát hiện Long Ngạo Mân đã ở trong đội. Đây là do lúc trước Tiểu Thán thấy đối phương đã chuyển thành trạng thái rãnh rỗi nên thêm vào tổ đội trước.

“Giác ca, có chuyện lớn!” Vương Thán Chi mở miệng trước.

“Đã có người luyện đến cấp 20?” Phong Bất Giác mở miệng đáp.

“Ôi chao! Ngươi biết rồi ư?”

“Nghe ngữ khí của ngươi rồi đoán thôi mà.”

“Ha ha... Phong huynh quả nhiên thần cơ diệu toán.” Long Ngạo Mân nói:“Vào khoảng 12:30 thời gian thực, người chơi cấp hai mươi đầu tiên của Server đã ra đời.”

Phong Bất Giác mắt nhìn khung tổ đội. Một ngày không gặp, Long Ngạo Mân giờ đã cấp mười ba rồi, mà tiểu Thán cũng đã đến cấp mười một, chắc hẳn hắn online trước chừng mười phút, trước tiên tự mình chà một cái kịch bản một người mà tăng một cấp.

“Người chơi max level đầu tiên trong trò chơi sẽ có thông báo ư?” Phong Bất Giác hỏi.

“Đúng vậy a, tất cả người chơi trong không gian đăng nhập đều nghe được âm thanh thông báo từ hệ thống, đồng thời nhấn vào mục diễn đàn sẽ thấy thông tin hiện ra. Hơn thế nữa trên diễn đàn cũng đã bùng nổ rồi.” Long Ngạo Mân nói.

“Để ta coi một chút...” Phong Bất Giác ấn mở diễn đàn, đã nhìn thấy mục nổi bật nhất hiện tại, tiêu đề viết: [Chúc mừng một phần tử của phòng làm việc “Trật tự”: “Dũng giả không sợ” đã trở thành người chơi đầu tiên đạt đến cấp độ ngừng phát triển của giai đoạn Closed Beta]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.