“Ngay cả tên của phòng làm việc
cũng nói ra... Xem ra công ty Mộng cũng không bài xích việc game thủ
hoặc đoàn đội chuyên nghiệp tham gia trò chơi.” Phong Bất Giác nói.
“Đây cũng không phải tin tốt đối với những người chơi không có “tổ chức” như chúng ta....” Long Ngạo Mân nói: “Nếu công ty trò chơi không hạn
chế những phòng làm việc kia thì có thể có rất nhiều tiện ích sẽ bị các
phòng làm việc kia khống chế. Chẳng hạn như bọn chúng có thể thông qua
thương hiệp để khống chế giá cả trang bị trên thị trường, lũng đoạn tài
nguyên cao cấp hoặc tin tức cơ mật trong trò chơi...”
“Cũng có một khả năng khác: Công ty Mộng cảm thấy tính cân đối của trò
chơi này cực kỳ hoàn hảo, lợi nhuận của các phòng làm việc vốn đã bị hệ
thống hạn chế rồi, mà những giả thiết ngươi đưa ra theo kỹ thuật hiện
nay không có cách nào thực hiện được.” Phong Bất Giác nói tiếp: “Đương
nhiên, những chuyện này chúng ta không cần phải quá quan tâm.” Hắn ngập
ngừng một lát rồi hỏi: “Đúng rồi, Long ca, có một chuyện ta không biết
có nên hỏi hay không... Ngươi có phải là game thủ chuyên nghiệp không?”
“Sao? Ha ha, có gì mà không biết nên hay không, game thủ chuyên nghiệp
cũng đâu phải là người nổi tiếng.” Long Ngạo Mân cười nói: “Thực ra ta
rất khâm phục game thủ chuyên nghiệp, tiếc rằng ta không phải.” Hắn trả
lời: “Ta chỉ là một người thích chơi game thôi.”
Đây hoàn toàn là lời thật lòng. Trong hiện thực hắn tên là Long Lập Văn, là một nhân viên cảnh vụ. Tuy trong tên hắn có một chữ “Văn”, nhưng lúc chấp hành nhiệm vụ thì lại rất mạnh mẽ và dũng cảm, rất có phong cách
của Biện Mệnh Tam Lang. Năm đó hắn cũng chỉ thiếu chút nữa là được điều
đến tổ đặc công, đáng tiếc người tốt thường sống gian khổ. Trong một lần truy đuổi kẻ bắt cóc, hắn bị thương không nhẹ. Có thể nói ngắn gọn là:
từ khi đầu gối của hắn bị sao đó... hắn đành phải ngồi làm việc trên bàn công tá. Tuy không ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày, hơn nữa còn có
thể coi như là được thăng chức, nhưng chắc chắn một việc là không thể
nào trở lại tiền tuyến rồi.
“Thì ra là vậy...” Phong Bất Giác nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi là game thủ chuyên nghiệp đơn độc.”
“Ha ha... Thực ra ta cũng không có thời gian online, hai ngày nay lão bà và mẹ nàng tiện đường đi tảo mộ đến thăm người thân, ta lại đang được
nghỉ nên tranh thủ online, ngày mai ta phải về...” Hắn thoáng chần chờ
một chút, cuối cùng vẫn không có đem hai chữ “trong cục” nói ra,
“...trực ban trong đơn vị, có lẽ cũng không có thời gian online.”
“Vậy thì chúng ta phải tranh thủ thời gian tiến vào kịch bản thôi. Đêm
nay phải tranh thủ xử lý hai, ba cái chế độ đoàn đội sinh tồn.” Vương
Thán Chi kích động nói.
“Vậy ngươi gia nhập đội ngũ đi.” Phong Bất Giác nói.
“Ta cũng đã chuẩn bị xong, bắt đầu nào.” Long Ngạo Mân nói tiếp.
Tiểu Thán “Ah” một tiếng, hệ thống nhắc nhở vang lên.
Lần này Phong Bất Giác không phải là đội trưởng, không có quyền lựa chọn nên nội dung thông báo cũng không giống mọi khi, bỏ bớt phần mở đầu:
[Tiểu đội của bạn đang gia nhập chế độ sinh tồn đoàn đội, số người tùy chọn của đoàn đội: 6 người.”
“Tiểu đội của bạn đã tham gia đoàn đội, hệ thống đang tìm kiếm cá nhân hoặc đội ngũ đã sẵn sàng.”
“Tìm kiếm đã xong, đang điều chỉnh kết nối thần kinh, đang tạo kịch bản...]
[Bắt đầu tải, vui lòng đợi.]
[Chào mừng đến với Thiên Đường Kinh Khủng.]
Giọng nói lần này giống như một người tâm thần phân liệt đang đọc diễn
văn, khi nói được một nửa thì tiếng nói của hắn liền đổi thành giọng
khác.
[Đã tải xong, bây giờ bạn đang bắt đầu chế độ sinh tồn đoàn đội (. ]
“Chế độ này có giải thích kịch bản và có xác suất xuất hiện 【Ẩn Tàng nhiệm vụ】 và thế giới quan đặc biệt.”
“Phần thưởng hoàn thành kịch bản: Rút thăm ngẫu nhiên một thẻ kỹ năng có thể học được.”
“Sắp chiếu giới thiệu kịch bản. Khi chiếu xong, trò chơi lập tức bắt đầu.”
Lần này hình ảnh mở đầu là một mảnh rừng núi được chiếu theo góc nhìn
thứ nhất. Phụ đề hiện lên: “Vào một đêm thu, bạn và vài người bạn mới
quen trong đoàn du lịch bị lạc trong núi, mọi người cùng nhau đạp qua
rừng xương bồ* rậm rạp, đi xuyên qua rừng cây héo, bỗng phát hiện một
tòa biệt thự rất lớn.”
Lúc này, trong màn ảnh xuất hiện một tòa biệt thự cổ xưa, mây đen bao
trùm tên toàn bộ dinh thự. Bên cạnh tòa biệt thự có một hồ nước, trên
bức tường cạnh hồ nước có hai cánh cửa sổ khiến người ta có cảm giác như tòa dinh thự này có thêm một cặp mắt trống rỗng nhìn xuống cái hồ sâu
đen kịt.
[Căn nhà này luôn khiến cho người ta có dự cảm xấu. Nó nằm trong rừng
cây héo, những bức tường u ám, hồ nước tĩnh lặng... Nhưng mọi người
không còn lựa chọn nào khác. Luồn khí rùng rợn dần len lỏi vào từng khớp xương, cảm giác đói bụng dần hòa tan tính cảnh giác. Mọi người quyết
định tiến vào trong tòa dinh thự này... ]
Phụ đề đến đây liền dừng. Hai mắt Phong Bất Giác sáng lên, hắn nhận ra mình đã đứng ở trong một căn phòng lớn.
Đây có lẽ là phòng khách, sàn nhà làm bằng gỗ, đồ dùng trong nhà được
trang trí theo phong cách thế kỷ 19, đèn trần và đèn treo tường đều dùng điện. Tuy vậy, ngoài chúng ra thì không còn bất kỳ món đồ điện nào
khác.
Đối diện với phòng khách là một cầu thang rộng khoảng 2m dẫn lên tầng
hai, xung quanh có ba bốn cánh cửa, phía sau cầu thang còn có một hành
lang nhưng dường như ánh sáng không đủ, không nhìn thấu vào trong, càng
không biết được nó thông tới đâu.
Phong Bất Giác bỏ ra vài giây quan sát hoàn cảnh xung quanh, cuối cùng ánh mắt mới dừng lại trên người ba người chơi khác.
Đầu tiên là một người chơi nam, tên của hắn là “Dũng Giả Vô Địch”, chỉ
khác một chữ so với vị “Dũng Giả Không Sợ” kia, tuy vậy vị này còn cách
cấp 20 một đoạn dài, hiện tại là cấp 15. Danh hiệu của hắn là “Quyền Đấu Sĩ Lỗ Mãng“. Từ đó có thể đoán, Dũng Giả Vô Địch và Long Ngạo Mân đều
thuộc về loại hình cao lớn uy mãnh. Tất nhiên nếu so sánh hắn với một gã có sức mạnh ngang Schwarzenegger như Long ca thì hiển nhiên vẫn thua
một chút, bất kể chiều cao, cơ bắp, hoặc khí thế...
Hai người còn lại đều là người chơi nữ, các nàng hình như là cùng một
tiểu đội tiến vào, vị trí đứng của họ khá gần nhau, từ nick name cũng có thể phán đoán một ít. Một người tên là “Tự Vũ Nhược Ly”, một người tên
là “Bi Linh Tiếu Cốt”, hơn nữa hai người đều là cấp 13.
Tự Vũ Nhược Ly khoảng 20 tuổi, tóc ngắn che cổ, nhưng vó một điểm tương
đối kỳ quái: khuôn mặt của nàng mặc dù rất đẹp nhưng lại không khiến cho người ta chú ý. Theo lý thuyết, với sự hỗ trợ của chức năng chỉnh sửa
khuôn mặt của cabin trò chơi, ai cũng đều có thể biến thành cực phẩm mỹ
nữ, muốn một người đàn ông giả gái cũng không thành vấn đề. Có thể nói
người chơi nữ nếu vào trò chơi mà không chỉnh sửa dung mạo thì cũng
giống như khi đi ra đường mà không trang điểm. Chẳng lẽ vị tỷ tỷ này
trong hiện thực có tướng mạo hiếm thấy tới cực hạn, cho nên bây giờ đã
coi như đã sửa đến mức tối đa?
Trong lúc Phong Bất Giác quan sát nàng, ánh mắt của nàng cũng nhìn về
phía hắn. Để một người lưu lại ấn tượng cho người khác thì quyết định
phần lớn ở ánh mắt. Giờ phút này, nếu như từ trong mắt Phong Bất Giác
thấy được sự bình tĩnh thì trong mắt Tự Vũ Nhược Ly phải là sát khí, hơn nữa là sát khí lạnh như băng. Đây tuyệt đối không phải là trợn mắt,
càng không phải là ra vẻ lãnh khốc, mà là trong trạng thái bình thường
vô ý toát ra. Đây đúng là ánh mắt của người làm nghề sát thủ.
Ánh mắt nhìn lên trên, Phong Bất Giác thấy được danh hiệu của Tự Vũ
Nhược Ly: “Người Chém Đầu Vô Tình“. Hắn liền thầm mắng trong lòng:“Móa... Chuyện gì đây, đặc công trong Cục An Toàn muốn luyện gan à...”
Tiểu mỹ nữ “Bi Linh Tiếu Cốt” nhìn qua bình thường hơn rất nhiều. Nàng
có vẻ nhỏ hơn một hai tuổi so với Tự Vũ Nhược Ly, mặt trái xoan, khuôn
mặt vô cùng thanh tú đáng yêu, tóc dài, trên trán không có tóc mái, khóe miệng của nàng nổi lên nụ cười mỉm như có như không, chẳng qua là...
trong mắt của nàng dường như không có nửa phần vui vẻ.
Danh hiệu của Bi Linh Tiếu Cốt là “Tay Súng Khôn Ngoan“. Nếu như không
có gì bất ngờ thì nàng có lẽ là người chơi sở trường xạ kích, hơn nữa
trình độ có vẻ không kém.
“Sao vậy?” Tự Vũ Nhược Ly bỗng nhiên mở miệng nói câu.
Ánh mắt của nàng nhìn thẳng về phía Phong Bất Giác, biểu hiện trên mặt lạnh như băng, lời ít ý nhiều.
Phong Bất Giác biết nàng đang hỏi tại sao mình cứ nhìn chằm chằm vào
người ta. Hắn cố gắng nặn ra một nụ cười, tùy tiện suy nghĩ một chủ đề
để chào hỏi đối phương: “Uhm... nick name của hai người khiến ta có cảm
giác như gặp “sấm sét” nha.”
Tự Vũ Nhược Ly lựa chọn không trả lời, coi như vừa nghe một câu nói nhảm, tình thế Phong Bất Giác lập tức trở nên lúng túng.
Bi Linh thấy thế không nhịn cười được, sau đó nàng trả lời lại: “ID của
các ngươi cũng rất thú vị nha...” Nàng biết biểu tỷ của mình không thích nói chuyện nên liền chen vào một câu giúp Phong Bất Giác đỡ xấu hổ.
Hai vị này liền nói qua tình huống cơ bản của mình. Chị của ông ngoại Tự Vũ Nhược Ly là bà ruột của Bi Linh Tiếu Cốt, trên cơ bản cũng xem như
là thân thích. Hai người bọn họ thực ra đều 22 tuổi. Tự Vũ Nhược Ly từ
nhỏ đã không thích nói chuyện, nhưng thực ra trong lòng nàng rất có chủ
kiến. Từ trước đến giờ chưa từng đánh thua ai, kể cả khi đối thủ là nam. Tính cách lãnh khốc của nàng thì là do trời sinh.
Bi Linh Tiếu Cốt thì như một cô bé chưa trưởng thành, tính cách vô cùng
tinh nghịch. Nàng thích nhất là chọc ghẹo người khác, hơn nữa nàng rất
thông minh. Nếu muốn nói chỉ số thông minh, nàng có lẽ còn cao hơn Phong Bất Giác một chút, chẳng qua nàng không hề thích đọc sách mà chỉ ham mê các loại suy luận kỳ quái.
Cái gì? Ngươi hỏi ta tại sao phải viết rõ như vậy? Tất nhiên bởi vì hai
người này là nhân vật chính rồi. Đã hơn 30 chương rồi mà không cho nữ
chính xuất hiện sao được? Chẳng lẽ trong lòng ngươi mong muốn hệ thống
biến thành nữ rồi có chút gì đó với nhân vật chính hay sao? Nếu có thì
lập tức đi coi tiểu thuyết khác đi... Khốn kiếp! (Edt: Hóng 2 tỉ mãi mà h mới xuất hiện~)
“A... Quá khen quá khen.” Phong Bất Giác liền lập tức đổi chủ đề, hắn
quay đầu sang Dũng Giả Vô Địch hỏi: “Vị... Vô Địch ca này, xin hỏi ngài
có quan hệ gì với “Dũng Giả Không Sợ” không?”
“Cùng một phòng làm việc.” Dũng Giả Vô Địch không thèm để ý đến hắn,“Ngươi cũng đừng hỏi nhiều nữa, ta sắp bị mấy tên “Game thủ nghiệp dư”
như các ngươi làm phiền chết rồi.” Lúc hắn nói ra bốn chữ kia, không ngờ còn mang theo giọng điệu châm chọc và khinh miệt.
“Ah ~ thì ra là game thủ chuyên nghiệp, hân hạnh hân hạnh.” Phong Bất
Giác dùng giọng điệu càng thêm khinh miệt nói ra một tiếng lấy lòng.
Đối phương hừ lạnh một tiếng, lỗ mũi chỉ lên trời mà quay mặt đi. Nếu
không phải do hệ thống ngăn chặn thì không chừng hắn đã nổi giận rồi.
Đúng lúc này, hệ thống phá vỡ bầu không khí đang có chút nặng nề này: “Nhiệm vụ chính đã bắt đầu.”
(*Xương bồ: một chi của một số loài thực vật một lá mầm trong thực vật có hoa)