Một trận chiến này không dám nói là ác chiến, bởi vì năm tên người chơi đều không có tổn thất giá trị
sinh tồn. Nhưng sau trận chiến này, thực lực của các thành viên trong
đội trên cơ bản đều có thể nhìn ra.
Nói ngắn gọn là ba người có năng lực qua cửa và hai người hầu như vô dụng, vướng víu...
Trên mặt Vương Thán Chi và quần áo bị bắn dính không ít máu đen phun ra
từ trên người quái anh kia, may mà dịch thể của quái vật này không có
độc hoặc đặc hiệu khác mà chỉ khiến cho mùi ở của hắn trở nên không dễ
ngửi lắm. Long Ngạo Mân có lá chắn che bớt, quần áo còn tương đối sạch
sẽ. Mà Phong Bất Giác thì đã bị “ô nhiễm” tương đối nghiêm trọng, nhưng
mà hắn nhanh chóng liền giải quyết xong vấn đề này.
Phong Bất Giác giống như sớm đã nghĩ trước biện pháp. Sau khi xử xong
con quái anh biến dị cuối cùng, hắn liền xoay người đi thẳng về phía một chiếc xe, mở cửa xe ra, từ trong xe gỡ xuống một bộ da bọc ghế. Sau đó
hắn đến bên cạnh một cái chốt phòng cháy trên vỉa hè, dùng cờ-lê vặn nới lỏng van, nước liền từ bên trong chảy ra. Hắn đem da ghế hứng nước rồi
dùng như khăn lau, nhờ nước chảy ra rửa mặt cùng với quần áo, rất nhanh
thanh lý sạch sẽ những thứ trên người, đồng thời tẩy sạch mùi vị khác
thường.
Vương Thán Chi học theo, cũng vào trong chiếc xe kia giật một miếng da,
sau đó ngồi xổm bên cạnh Phong Bất Giác bắt đầu thanh lý những thứ trên
người mình.
Long Ngạo Mân đi xem từng cái thi thể quái anh. Sau khi xác nhận những
đồ chơi này đều triệt để chết rồi hắn mới thở dài một hơi, đặt mông ngồi trên đường cái, để cho thể năng giá trị từ từ phục hồi.
Cô Đơn và Tịch Mịch đã trở về khu vực trong phạm vi đèn đường chiếu xạ.
Tiểu ca Cô Đơn nói: “Cảm ơn vừa nãy, nếu không có các ngươi hai ta chắc
đã OVER rồi.” Ngữ khí của hắn đã khiêm tốn hơn nhiều. Ban đầu hắn còn
cảm thấy ít nhất thì cấp bậc của mình so với hai cái gia hỏa cấp năm vẫn cao hơn, càng có quyền lên tiếng, nhưng hiện tại, hắn chắc là sẽ không
lại nghi ngờ về tính chính xác ý kiến của Phong Bất Giác rồi.
“Ta phỏng đoán trước khi đến vị trí Cánh Cổng Ác Ma...” Phong Bất Giác
đã đem mặt rửa sạch, hắn vừa chà quần áo vừa nói: “Phải giúp hai người
các ngươi tìm một kiện trang bị, kể cả phẩm chất rách nát cũng tốt hơn
so với tay không tấc sắt.”
“Thành phố bên trong cái kịch bản này rất lớn, ta nghĩ trên đường tìm ra một hai món vũ khí cũng không khó. Nếu thật sự không được thì có thể
nhặt gậy sắt, hoặc là dùng cây cờ-lê Phong huynh ngươi bẻ chút linh kiện xuống thì cũng có thể làm vũ khí.” Long Ngạo Mân nói tiếp: “Đúng rồi... Ban nãy ngươi nói... có ba loại khả năng của cái hắc ám kia...”
“Loại thứ nhất, ánh sáng chung quanh trên thực tế cũng không có mất đi,
chẳng qua là thị giác và thính giác của chúng ta trong mấy giây đó cùng
bị thứ gì đó quấy nhiễu.” Phong Bất Giác trực tiếp trả lời: “Ngay khi
mắt của chúng ta bị bóng tối bao trùm, lập tức có âm thanh cổ quái
truyền vào trong tai, nhưng chung quanh mọi thứ thật ra không thay đổi.” Hắn dừng thoáng một phát: “Nếu như cái giả thiết này thành lập, thì sẽ
có một vấn đề: “Chủ thể” gây quấy nhiễu chúng ta rốt cục là ẩn thân gần
chúng ta, chỉ là chúng ta không nhìn thấy, hay là đang hành động từ nơi
xa... “
Nghe được hai cái từ “gần” và “nhìn không thấy” bổ sung cho nhau, bốn
người còn lại đều nổi da gà, chỉ có bản thân Phong Bất Giác là có bộ
dạng chẳng hề để ý.
“Còn nữa, cuối cùng thì tại sao con quái vật kia lại biến đổi? Có phải
vì cái thứ sinh ra ảnh hưởng đối với chúng ta kia lợi dụng vài giây này
dùng năng lực gì đó cũng gây tác động tới con quái vật kia hay không?”
Hắn lau sạch sẽ trên người xong, liền ném xuống bộ bọc ghế, “Những thứ
này tạm thời không cách nào nghiệm chứng được, hiện tại ta cũng không
muốn đào sâu. Ân... Nói một chút loại khả năng thứ hai a, là bóng tối
thực sự tồn tại, bao phủ cả tòa thành thị, thậm chí toàn bộ thế giới
trong cái kịch bản này.”
Vương Thán Chi lúc này chen miệng nói: “Sao mà làm được? Không nói tới
mấy cái đèn đường kia, ánh trăng cũng không phải là đèn nói tắt liền tắt a?”
“Mặc kệ cái này là làm sao làm được, tạm thời cứ cho rằng có lực lượng
nào đó thực sự làm được. Như vậy... chuyện xảy ra vừa rồi có khả năng
chính là cái thế giới này bị một loại bóng tối bí ẩn nhanh chóng ăn mất, lại giằng co mấy giây. Trong mấy giây này, quái vật... rất có thể là
dưới tác dụng của loại hắc ám này đã xảy ra biến dị và tăng cường về
sinh lý.”
Hắn thu cây cờ-lê lại, cũng ngồi xuống đường cái: “Cá nhân ta tương đối
có khuynh hướng loại khả năng thứ hai, loại bóng tối này trông giống
hiện tượng tự nhiên hơn. Nó ảnh hưởng tới đối tượng và không giới hạn
đối tượng, cũng không phải chỉ sinh ra chỉ để nhằm vào chúng ta.”
Long Ngạo Mân nói: “Còn loại khả năng thứ ba thì sao?”
“Hệ thống bởi vì hiệu suất biểu hiện ra lúc chúng ta đánh chết bốn con
quái vật mà tạm thời sửa kịch bản.” Phong Bất Giác trả lời.
“Không thể nào?” Tịch mịch nói ra: “Trước đây ta và Cô Đơn đã sắp xếp
qua hai lần phó bản, cho tới bây giờ vẫn chưa thấy loại tình huống này.
Dù cho sau khi đoàn đội gặp quái giải quyết nhanh thế nào thì cũng không có phát sinh tình huống độ khó kịch bản đột nhiên tăng lên.”
Cô Đơn bổ sung: “Chúng ta lúc trước cũng đã gặp qua người chơi đẳng cấp
tương đương với Long ca, quái vật sơ kỳ hầu như là bị nháy mắt giết chết đấy. Cho nên vừa mới bắt đầu ta mới nói, có người chơi cấp mười dẫn
đội, một đường cứng rắn giết cũng có thể qua cửa.” Hắn nói kinh nghiệm
bản thân, bất quá lúc trước ở bên trong cái kịch bản kia, tên cấp mười
kia cũng không có ý định bảo hộ bọn hắn, cho nên sau đó bọn hắn cũng
treo (Edt: treo=chết) rồi.
“Ân... Loại khả năng thứ ba ta cũng nghĩ rằng xác suất rất nhỏ.” Phong
Bất Giác như suy tư mà trả lời. Kỳ thật hắn nghĩ đến cái giả thiết này
chủ yếu cũng vì cái cục diện AI thiết lập cho mình trong hình thức sinh
tồn một người lần trước. Giờ phút này hắn rất nhanh hủy bỏ loại khả năng này: “Đây là lần đầu tiên ta chơi hình thức sinh tồn đoàn đội, không rõ tình hình thực tế lắm, đã vậy... khả năng này có thể bài trừ.”
Vương Thán Chi lúc này cũng thanh lý sạch sẽ toàn thân rồi, hắn đứng lên nói: “Hai loại khả năng trước để qua một thời gian ngắn là có thể
nghiệm chứng a? Dựa theo Giác ca nói, như vậy vô luận là loại nào, chỉ
cần tiếp tục tiến hành kịch bản, hắc ám sẽ lại phủ xuống.”
“Có lý...” Long Ngạo Mân đứng lên, thể năng của hắn đã khôi phục một
chút, “Lần tiếp theo gặp quái vật hoặc trước khi hắc ám hàng lâm, chúng
ta tốt nhất nên giải quyết hết vấn đề trang bị cho Cô Đơn và Tịch Mịch.”
Phong Bất Giác cũng đứng lên nói: “Trên lộ tuyến ta chọn có đi qua một
cục cảnh sát, đến đó chúng ta liền vào tìm sơ một lượt, có lẽ sẽ có
súng, gậy cảnh sát... Nếu vận khí tốt, có khả năng tìm được mấy thứ như
áo chống đạn, mặt nạ bảo hộ, tấm chắn...” Hắn có vẻ kích động: “Từ lâu
ta đã muốn thử xem cảm giác tay cầm Shotgun xạ kích là như thế nào
rồi...”
Long Ngạo Mân nghe vậy chỉ cảm thấy trong nội tâm sợ hãi, ngữ khí của
Phong Bất Giác nghe rất giống mấy tên biến thái cuồngsát nhân không có
điều kiện hành hung...
Mọi người thương lượng thêm vài phút liền lần nữa khởi hành, hướng về
phía cục cảnh sát theo như lời Phong Bất Giác mà bước đi. Tuy nói bầu áp lực của không khí hắc ám quanh mình vẫn như cũ, cũng không biết trong
bóng tối không nhìn thấu kia còn cất giấu bao nhiêu quái vật, nhưng đối
với chỗ miêu tả của Phong Bất Giác, cái cục cảnh sát kia, năm người vẫn
mang một chút chờ mong đấy.
Tính ra, tại thời gian đầu trò chơi, vũ khí loại xạ kích chính là đồ
hiếm. Nếu có thể tìm được súng, hơn nữa là loại uy lực khá lớn như
Shotgun hoặc súng Tiểu Liên thì dù cho chết ở trong kịch bản cũng đáng.