Dọc trên đường phố đi bộ ước
chừng 15~16 phút, năm người đã tới trước cổng cục cảnh sát. Tòa nhà này
chiếm diện tích ước chừng 500 mét vuông, cổng chính đối diện với đường
cái, vào cổng phụ là bãi đỗ xe.
Phong Bất Giác đầu tiên quan sát cổng phụ, đó là chỗ để xe, phần cuối có tường rất cao, lưới sắt loại có thể di động phong bế cửa vào. Nhìn vào
sâu bên trong chỉ thấy một mảnh đen kịt, chỉ sợ là con đường này không
đi được.
Lúc hắn trở lại chỗ cổng chính, Long Ngạo Mân đã tra xét xong. Cánh cổng này làm bằng gỗ, loại hai cánh cửa, cực kì dày và chắc chắn, hiện tại
vẫn đang đóng chặt. Bên trong cục cảnh sát giống như có vật gì đó chặn ở trước cửa, đẩy không nhúc nhích tí nào.
Phong Bất Giác khẽ lắc đầu, ý bảo cổng phụ không đi được. Long Ngạo Mân giang tay nói: “Bên này cũng mở không ra.”
Vương Thán Chi tiến lên vài bước, nhìn bao quát tòa kiến trúc này: “Tất
cả cửa sổ đều đóng khung sắt, xem ra muốn đi vào cũng phải phí một phen
công phu a...” Hắn còn chưa nói hết, biểu cảm đã thay đổi: “Ách... Các
ngươi có nghe thấy gì không...”
Phong Bất Giác đương nhiên nghe thấy, hắn một bên la to: “Lui về phía
sau!”, một bên bước nhanh về phía trước, chộp lấy bả vai Vương Thán Chi
kéo về phía sau.
Ba người Long Ngạo Mân, Cô Đơn và Tịch Mịch nghe vậy liền lui về phía
sau, mà Phong Bất Giác hai người bọn họ vừa mới chạy được vài bước, liền nghe một tiếng trầm đục từ sau lưng. Quay đầu nhìn lại... vách tường
bên cạnh cổng chính cục cảnh sát bị phá ra từ bên trong, nửa thân thể
của một con quái vật cao lớn thò ra. Nếu lúc nãy Vương Thán Chi vẫn đứng tại chỗ tiếp tục ngẩn người thêm vài giây thì chỉ sợ lúc này hắn đang
nằm bên trong đống đá vụn rồi.
“Vậy ra... Âm thanh vừa mới nghe được chính là tiếng nó chạy xông về
phía tường.” Vương Thán Chi sắc mặt trắng bệch, tiếng nói chuyện cũng
không lớn lắm, lúc này hắn đã qua giai đoạn hoảng hốt, đối với các loại
tình huống có khả năng khiến cho giá trị Kinh Hãi tăng lên tới khoảng
50% đã dần chết lặng... bởi vì giá trị Kinh Hãi của hắn cơ bản đã ngừng
lưu ở khoảng 35% được một thời gian dài.
Hoàn toàn giống mấy con tiểu BOSS phá tường mà ra, quái vật vừa xuất
hiện thì tiếp theo chính là một tiếng gào thét. Phong Bất Giác thì lại
biết cái thứ này: Huyết Thi...
Con Huyết Thi này rõ ràng còn cường tráng hơn so với con Phong Bất Giác
gặp phải ở bên trong giáo trình tân thủ. Hơn nữa lúc trước gặp phải con
kia, nó chỉ có thể dùng tay đánh tường ra cái lổ thủng, còn con này có
thể trực tiếp đánh đổ một khối tường xi-măng.
“Rất tốt... Chẳng những mở cửa cho chúng ta đi vào, còn dùng quái vật
mạnh mẽ để ám chỉ trong đó có ban thưởng hậu hĩnh a...” Khóe miệng Phong Bất Giác nhích sang bên trái một chút, nhìn chằm chằm con quái vật cao
lớn hung bạo kia, ngữ khí nói chuyện phảng phất cứ như là gặp được
chuyện tốt.
“Phong huynh... Nếu như nói “tốt” thì cũng phải thành lập trên cơ sở
chúng ta thành công tiêu diệt con quái vật này a.” Long Ngạo Mân mồ hôi
cũng ra rồi. Hắn cũng không cân nhắc nhiều, chỉ biết là trận chiến trước mắt khẳng định không dễ đánh.
“Cầm lấy.” Phong Bất Giác vậy mà đưa cờ-lê trên tay mình cho Long Ngạo
Mân: “Cái trang bị này không có điều kiện, Long ca ngươi trước dùng một
chút, có cộng thêm tổn thương đấy.”
“Cái này...” Long Ngạo Mân do dự một chút, hành vi của Phong Bất Giác
tương đương với việc đưa ra lời mời giao dịch, hơn nữa là cho không.
Ở nơi này, tín nhiệm giữa người với người là tương đối kém, trang bị tốt ở giai đoạn Closed Beta không thể nghi ngờ là đồ tốt, trước khi đưa cho người khác cần phải suy nghĩ kỹ càng. Vạn nhất sau khi đối phương cầm
tới tay, gặp vật nảy lòng tham mà cưỡng chế logout, cả kịch bản cũng
buông tha, mục đích để chôm cái trang bị này của ngươi thì ngươi cũng
không thể làm gì đối phương. Ai bảo ngươi chủ động đưa ra giao dịch, cả
hệ thống cũng không giúp được ngươi.
“Nhanh cầm a...” Phong Bất Giác nói.
Long Ngạo Mân nhận lấy [Cờ lê Mario], vừa nhìn thuộc tính, thần sắc liền khẽ biến. Hành động trước giờ của Phong Bất Giác làm cho người ta cảm
giác hắn là một người thập phần khôn khéo và cẩn thận, rất khó tưởng
tượng là hắn làm được loại hành vi đưa trang bị mạnh cho người khác một
cách đơn giản.
“Phong huynh... Ngươi không sợ ta cầm trang bị của ngươi trực tiếp rời
tuyến sao?” Long Ngạo Mân nói, bình thường người có thể nói ra những lời này ngược lại sẽ không đi lấy trang bị của người khác. Cái loại người
thực sự muốn chôm trang bị thì thường là trực tiếp logout đấy.
“Sợ?” Phong Bất Giác cười khổ, thầm nghĩ trong lòng: ta có thể sợ thì tốt rồi.
Hắn trả lời: “Dùng “băn khoăn” thì đúng hơn a... Bất quá nói thật, ta
lúc này lo việc chúng ta sẽ cả đoàn bị diệt ở chỗ này hơn.”
Lúc này Huyết Thi đã đem một nửa vách tường đập xuống, bước ra ngoài
đường. Sau khi hoàn toàn đi ra từ trong cục cảnh sát mới thấy, con Huyết Thi này nhìn qua càng dị thường hung mãnh. Thân cao hơn hai mét, cơ bắp thành từng cục, toàn thân bao trùm bởi một lớp máu chưa hoàn toàn đông
lại, khuôn mặt máu không da kia so với thuần túy khô lâu còn kinh khủng
hơn. Quái vật kia hiển nhiên là một tiểu BOSS, mà điều kiện khiến nó
xuất hiện chính là người chơi dừng lại tại cục cảnh sát một thời gian
ngắn, đồng thời thử tìm kiếm phương pháp tiến vào trong.
“Long ca ngươi trước kiềm chế nó thoáng một phát, kéo dài thời gian. Ta
chạy ra sau lưng nó, từ cái cái lỗ thủng đi vào, tìm xem có thấy mấy món như súng hay không, nếu tìm được thì sẽ lập tức chạy ra hỗ trợ.” Phong
Bất Giác nói: “Các ngươi chú ý lưu lại một chút giá trị sinh tồn, đừng
liều mạng.”
Thời điểm nhìn thấy con Huyết Thi kia, hắn liền cân nhắc thoáng một phát kết quả chiến đấu và tổn thất. Bọn hắn hiện tại cũng không có trang bị
dạng khắc chế cùng loại với [Huyết Thi Phải Chết], thứ có thể sử dụng
đến tổn thương con quái vật này chỉ có tấm chắn, cờ-lê, dao gọt trái cây ba món đồ tốt này, dùng mấy cái binh khí cận chiến này đối kháng với
mấy cái tiểu quái anh lúc trước thì còn tạm được, mà đối mặt với con
Huyết Thi so với Long Ngạo Mân còn cao lớn hơn này thì cách phối trí
liền căng thẳng rồi.
Cho nên hiện tại biện pháp tốt nhất chính là tăng cường thoáng một phát
thực lực Long Ngạo Mân rồi để cho hắn chặn Huyết Thi. Mà Phong Bất Giác
thì quyết định bản thân mình mạo hiểm tiến vào cục cảnh sát đi tìm vũ
khí. Cái con Huyết Thi này xuất hiện lại khiến cho Phong Bất Giác càng
vững tin rằng trong cục cảnh sát cất giấu một ít vật phẩm có giá trị
chiến thuật. Có thể là kỹ năng, trang bị, vật phẩm nội dung cốt truyện,
hắn dự định trong thời gian ngắn nhất tìm ra một kiện, sau đó nhanh
chóng vòng trở lại giải quyết cho xong cái quái vật này.
“Ngươi cứ yên tâm đi đi, cho dù trước khi ngươi trở ta đã bị giết chết
thì cũng sẽ nghĩ biện pháp trả cái trang bị này lại cho ngươi.” Long
Ngạo Mân trả lời, dứt lời hắn liền tiến ra đón, lập tức hấp dẫn sự chú ý của Huyết Thi, bắt đầu triển khai đánh du kích (Edt: vừa đánh vừa
chạy/né).
“Ân... Không cần phải nói nghiêm túc như vậy, chẳng qua là kiện trang bị mà thôi.” Phong Bất Giác nhìn qua ngược lại chẳng hề để ý, hắn đối mặt
với Huyết Thi dữ tợn không hề sợ hãi, cúi người về phía trước, tốc độ
cao di động, từ bên cạnh lách qua, dùng một cái động tác giống như vượt
rào nhảy vào trong lỗ thủng trên vách tường, dần biến mất trong bóng tối của cục cảnh sát...
Nơi xa hai người Cô Đơn và Tịch Mịch lúc này có chút không biết nên làm
gì, như trước sắm vai nhân vật tay không tấc sắt, không giúp được gì.
Bọn hắn cũng rất bất đắc dĩ, đành phải lui xa một chút, miễn cho vướng
tay người khác.
Vương Thán Chi cẩn thận từng li từng tí tiếp cận Huyết Thi. Hiện tại lực chú ý của quái vật chủ yếu đặt trên Long Ngạo Mân, chỉ cần một thời cơ
thích hợp, hắn sẽ lập tức tới cắt Huyết Thi một dao, đánh xong liền
chạy, chỉ dưới tình huống bảo đảm không bị BOSS làm trọng thương mới
phát động công kích. <!--Ambient video inpage desktop-->
Khác với phong cách chiến đấu bạo lực vừa đỡ vừa đánh của Long Ngạo Mân, phương thức chiến đấu của Vương Thán Chi thiên về loại hình nhanh nhẹn. Né và chạy, đánh úp, có tiến có lui, qua lại làm chủ. Loại sáo lộ
(Edt: đường theo động tác võ thuật) này không thích hợp sử dụng các loại trang bị độn khí hoặc là tấm chắn, sự chọn lựa tốt nhất chính là vũ khí sắc bén. Hắn không cần sức mạnh hỗ trợ, chỉ cần tốc độ nhanh, xẹt lưỡi
dao qua cứa nhẹ một phát cũng có thể sinh ra tổn thương.
Về sau hai người này đều là người chơi chủ yếu sở trường chiến đấu.
Nhưng cùng là sở trường chiến đấu, hai người lại có hai phương thức
chiến đấu không giống nhau. Từ phong cách ban đầu của bọn hắn ở bên
trong kịch bản này đã có một số đặc điểm, một người thì am hiểu “lực”,
còn người kia thì am hiểu “tốc“.
Sau khi đến hậu kỳ trò chơi, năng lực người chơi không ngừng trở nên
mạnh mẽ, người chơi cùng sở trường sẽ bởi vì cách lý giải chiến đấu khác nhau mà sinh ra sai biệt khó có thể tưởng tượng được. Hơn nữa mặt khác
còn có sở trường tồn tại. Ví dụ như “chiến đấu” phối hợp với “xạ kích”
hoặc “chiến đấu” phối hợp với “chữa bệnh”, còn có vô số kỹ năng tổ hợp.
Có thể nói, nhân vật trong Thiên Đường Kinh Khủng có vô hạn khả năng
đấy.
Đây chính là lý do vì sao mà cái trò chơi này không có thiết lập các
loại “nghề nghiệp“. Bằng tính năng cường đại của cái hệ thống này mà
nói, nghề nghiệp ngược lại sẽ trở thành một loại trói buộc hạn chế người chơi.
Các nghiên cứu cho thấy ở hậu kì của một cái game online, đặc điểm riêng thuộc tính nhân vật là phi thường trọng yếu. Nếu như những người đã đến cấp cao nhất đều có thuộc tính giống như đúc, lại bị “nghề nghiệp” hạn
chế kỹ năng có thể dùng, việc này sẽ tương đối gây bất mãn đấy. Bất kỳ
một người chơi bình thường nào đều chỉ cần nhìn một chút danh sách top
cao thủ thì về cơ bản liền rõ ràng trụ cột thuộc tính cuối cùng của chức nghiệp mình chọn là bao nhiêu, có vài loại kỹ năng phối hợp gì đó, nên
lấy trang bị nào để phối hợp với kỹ năng...
Nhưng mà thiết lập trò chơi này lại cho người chơi không gian tự do phát huy cực lớn. Đầu tiên, ngoại trừ giá trị thể năngbên ngoài, căn bản
không có “ thuộc tính nhân vật“. Giá trị sinh tồn và giá trị Kinh Hãi
Giá Trị thì luôn biểu hiện bằng thanh năng lượng tỉ lệ phần trăm, không
có số cụ thể. Công kích tạo thành bao nhiêu tổn thương, đồ phòng ngự có
thể thừa nhận bao nhiêu tổn thương cũng sẽ không đưa ra các loại số
liệu.
Tiếp theo, tất cả kỹ năng và trang bị đều là ngẫu nhiên được tạo ra,
cũng không có phân biệt nghề nghiệp, toàn bộ có thể đều là sở trường.
Người chơi sẽ ở trong quá trình thăm dò kịch bản tự mình giải khóa và
tìm ra sở trường am hiểu. Nếu có năng lực thì luyện toàn bộ sáu loại sở
trường lên cấp S cũng được.
Dưới thiết lập có độ tự do cực cao này, Thiên Đường Kinh Khủng ngoại trừ hệ thống giá trị Kinh Hãi còn có một thứ đặc biệt khác: “hệ thống danh
hiệu”, giúp người chơi không vì hướng chiến đấu phức tạp ở hậu kỳ mà lẫn lộn, bảo đảm tính độc nhất của nhân vật trò chơi, đồng thời tạo ra một
cái “trọng điểm“. Toàn bộ hệ thốngcông ty Mộng lo lắng hết lòng suy nghĩ ra có thể nói là vẽ rồng điểm mắt.
“Danh hiệu” sẽ nằm ngoài hạn chế của mười hai thanh kỹ năng, tặng người
chơi một năng lực đặc biệt. Ví dụ như [Tia chớp xông tới] của Long Ngạo
Mân là năng lực đặc thù, sẽ không nằm trên thanh kỹ năng. Danh hiệu sẽ
theo người chơi phát triển mà thay đổi, bắt đầu từ cấp mười hệ thống sẽ
căn cứ biểu hiện cùng năng lực người chơi, mỗi lần hoàn thành kịch bản
xong sẽ đổi danh hiệu mới cho người chơi, hơn nữa danh hiệu đều rất đặc
biệt. Dù hai người có danh hiệu giống nhau thì năng lực đặc thù nhận
được chưa hẳn giống nhau. Năng lực đặc thù cũng không nhất định phải là
kỹ năng chủ động, có thể là bị động, thậm chí là cái nào đó không thể
nhận ra hoặc có thêm tính tăng ẩn.
Đến khi Open Beta, trên hai mươi cấp trong kịch bản, danh hiệu trở thành một thứ giống như nhãn hiệu. Tham gia vào hình thức sinh tồn đoàn đội,
nick name đồng đội là gì không quan trọng. Trước tiên người chơi bình
thường sẽ đi xem danh hiệu đồng đội là gì, xem xong thì về cơ bản đã
biết sở trường những người này rồi. Như mấy cái [Người xung phong dũng
mãnh], [Quyền Sư Lỗ Mãng], [Xạ Thủ Chuẩn Xác]... đơn giản rõ ràng, vừa
nhìn liền biết. Đương nhiên, từ danh hiệu cũng có thể nhìn ra thực lực.
Đến trên bốn mươi cấp, ngoại trừ mấy một số danh hiệu như đã nêu trên,
không chừng ngươi còn có thể thấy loại danh hiệu như [Đông Tà], [Tây
Độc], [Nam Đế], [Bắc Cái]... Vừa nhìn liền biết là cao thủ, có hi vọng
ôm đùi rồi...
Trở lại chuyện chính, ngay tại thời điểm Long Ngạo Mân cùng Vương Thán
Chi dây dưa với Huyết Thi, Phong Bất Giác vẫn đang ở trong cục cảnh sát
tối tăm, lục lọi đi về phía trước...