Thiên Đường Kinh Khủng

Chương 106: Chương 106




Trong sáu người thì có năm người là ở trong phế tích ngươi tới ta đi, đạn bay kiếm tới, đấu chừng hơn mười phút. Chiến lực của Dũng Giả Không Sợ cùng Mộng Kinh Thiền vốn ở trong hoàn cảnh xấu, huống chi còn lấy hai địch ba, tất nhiên là dần dần rơi xuống hạ phong.

Quỷ Kiêu lại chỉ ngồi ở phía xa nhìn, coi sự tình bên kia như không có chút quan hệ nào với mình.

Đây không phải một trận ước chiến, mà là một lần tạo ngộ chiến, bởi vì thực lực của hai đội ngũ này tương đương cho nên mới gặp phải nhau.

Thôn Thiên Quỷ Kiêu tuy không di chuyển nhưng ba người Chư Thần cũng không dám khinh thường, bọn hắn cũng là lần đầu tiên gặp gỡ vị thiếu niên xếp hạng đệ nhất trên bảng xếp hạng sức chiến đấu này, còn không biết chi tiết như thế nào, không thể bài trừ khả năng hắn ở một bên lén sử dụng kỹ năng nào đó, bởi vậy ba người một mực đề phòng gió thổi cỏ lay ở phía bên đó.

Nhưng ba người bọn họ cũng không có ý định trước khi chấm dứt chiến đấu ở đây liền chủ động phát động tiến công về phía Quỷ Kiêu, vạn nhất tiểu tử này bởi vì xem thường người khác hoặc là cùng đồng đội bất hòa mới ở một bên xem cuộc vui, vậy thì cứ để cho hắn nhìn xem là tốt rồi. Hiện tại ba đối hai ưu thế rõ ràng, sau khi giết chết hai người kia, liền biến thành ba đánh một, đến lúc đó, cho dù hắn có mạnh đến mấy, đối mặt với ba gã cường giả có tên trên bảng xếp hạng sức chiến đấu cùng vây công cũng không có khả năng có phần thắng.

“Ha...” Quỷ Kiêu ngáp một cái, nhìn chiến cuộc thay đổi trong nháy mắt ở phía xa tự nhủ: “Thật nhàm chán a....”

Lúc này, Dũng Giả Không Sợ vừa lúc bị Yama nắm được sơ hở, khiến cho trận chiến “nhàm chán” này có thêm một gợn sóng.

Từ danh hiệu [Hình Tác] Yama cũng có thể đoán được đại khái: nàng sử dụng một cây roi dài. Lúc này, thân hình nàng lóe lên, cây roi ra, như rắn trườn sóc đột. Dũng Giả Không Sợ mới vừa cùng Vishnu chính diện chống đỡ một chiêu, vừa lúc đặt chân chưa ổn, vội vàng không kịp đề phòng, roi dài thuận thế giết đến, quấn lên cổ của hắn.

Yama xoáy cổ tay rung lên, xé ra, muốn mượn cơ hội này trực tiếp siết gãy cổ của đối phương.

Trong nháy mắt, Mộng Kinh Thiền kịp thời giết đến, một kiếm chém vào trên thân roi, một cỗ xảo kình thoát ra, ở trong thời gian ngắn ngăn chặn lực lượng Yama truyền đến trên cây roi, Dũng Giả Không Sợ liền thừa thế trở mình mà ra, thoát khỏi cây roi quấn trên cổ.

Trong tích tắc vừa rồi có thể nhìn ra chiến lực cao cường của Mộng Kinh Thiền. Hắn mắt thấy Dũng Giả Không Sợ gặp nguy hiểm, căn bản không cần nghĩ ngợi, lập tức tăng tốc, hư vũ một chiêu, bức lui Brahma đang cùng mình quần chiến, xoay người tới cứu trợ đồng đội. Brahma đúng là người có tốc độ chậm nhất trong ba người Chư Thần, Mộng Kinh Thiền chỉ cần một chiêu đơn giản cũng có thể thoát ra được, hắn không thể làm gì.

“Cắt...” Dũng Giả Không Sợ vuốt phần cổ có dấu đỏ nóng rát của chính mình, thật sự nhịn không được: “Tiểu quỷ!” Hắn hướng về phía Quỷ Kiêu hô: “Còn muốn xem cuộc vui tới khi nào?””Ân... Nếu không chịu nổi cứ việc nói thẳng là không chịu nổi, hỏi ta xem khi nào làm gì? Ai...” Quỷ Kiêu lười biếng mà đứng lên: “Nhiệm vụ của các ngươi (chỗ này nói về nhiệm vụ Studio Trật Tư giao cho người làm)  là nắm chặt thời gian tăng lên sở trường chiến đấu, thuận tiện kiếm giá trị kỹ xảo sinh ra trong chiến đấu.” Hắn bắt đầu vặn cổ, “Mặc dù bị giết cũng sẽ không ảnh hưởng đến hai chuyện này, cho nên ta không động, các ngươi mới có thể làm được hai điểm này.”

Mộng Kinh Thiền cùng Dũng Giả Không Sợ đã nhảy ra khỏi chiến đoàn, đi tới bên cạnh Quỷ Kiêu, ba người Chư Thần thấy tiểu quỷ kia rốt cục động cũng liền xốc tinh thần, chuẩn bị nghênh đón khiêu chiến của đệ nhất cường giả.

Bọn hắn sở dĩ sẽ kiêng kỵ Thôn Thiên Quỷ Kiêu dù mới lần đầu gặp như vậy có nguyên nhân rất lớn là bởi vì một người khác, chính là người chơi xếp hạng thứ hai trên bảng xếp hạng sức chiến đấu [Shiva]. Với tư cách người mạnh nhất trong Chư Thần Tứ Thiên Vương, hắn sử dụng ID trò chơi đại biểu “Hủy Diệt Chi Thần”, thân kiêm chức đoàn trưởng xã đoàn Chư Thần. Dùng thực lực 1V1 mà nói, Vishnu, Brahma cùng Yama không có người nào thắng qua hắn, một ván cũng không có.

Lúc các thành viên của Chư Thần lần đầu tiên chứng kiến bảng xếp hạng trong thương thành, bọn hắn triệt để chấn kinh rồi, một gia hỏa tại bảng xếp hạng đẳng cấp nhìn không thấy tên vậy mà có thể xếp trên đoàn trưởng của bọn hắn trên bảng xếp hạng sức chiến đấu, nói tiểu tử này mở auto hoặc là có công năng đặc dị gì bọn hắn cũng tin.

“Tiểu quỷ, nghe ý của ngươi là, chỉ cần ngươi động, ngay cả đồng đội của ngươi cũng không cần phải ra tay sao?” Vishnu hỏi.

“Kỳ thật nếu như không phải Không Sợ đại thúc kéo xuống sức chiến đấu bình quân của đội ngũ, có lẽ ta không động cũng có thể thắng đấy.”

Quỷ Kiêu ở trong hiện thực là một thiếu niên rất dễ ở chung, cũng rất hiểu lễ phép, nhưng một khi tiến vào trong trò chơi, hắn sẽ trở thành một người hơi có chút tố chất thần kinh.

“Nói cái gì đó!” Dũng Giả Không Sợ còn kém chút nữa là giận đến nhảy lên.

Hắn đã sớm khó chịu với tiểu tử Thôn Thiên Quỷ Kiêu này. Lần Closed Beta kia, hắn bởi vì đẳng cấp đã luyện đầy nên có thời gian tự do chơi trò chơi, xếp hàng hỗn chiến ngẫu nhiên 3-6 người. Đi vào vừa nhìn thì gặp ba người tất cả đều là người một nhà, trong đó có hai vẫn là cấp dưới cùng tổ với mình, lập tức trong nội tâm xác định, mọi người ngầm hiểu lẫn nhau mà giúp nhau nâng lên đẳng cấp sở trường, cuối cùng sẽ để cho hắn thắng. Ai ngờ tiểu quỷ Quỷ Kiêu này vậy mà giống như trào phúng mà tuyên bố muốn một đánh ba, để cho bọn họ cùng lên. Lúc ấy Quỷ Kiêu chỉ có cấp mười lă, dáng vẻ kiêu ngạo như vậy, các vị tiền bối không thể không giáo huấn một chút, vì vậy, liền đã xảy ra một hồi thảm kịch... Đương nhiên, khó chịu là chuyện của khó chịu, cũng chỉ là tâm tình trong chốc lát, Dũng Giả Không Sợ cũng không vì một ván trò chơi mà mang thù, chỉ là cảm thấy hài tử gấu này có chút náo động mà thôi. Không có ngờ tới, vào đêm Open Beta, thời điểm phân phối công tác, hắn bị phân đến cùng một chỗ với Thôn Thiên Quỷ Kiêu, Mộng Kinh Thiền, nhiệm vụ là đi đánh trò chơi giết chóc 3V3, luyện sở trường cả đêm... Lúc này bị Quỷ Kiêu trần trụi mà quở trách, lại là trước mặt đối thủ cạnh tranh lớn nhất, Chư Thần, có là Phật cũng phải sinh ra ba phần nóng tính.

“A... Không nên tức giận nha, chỉ là tiểu hài tử nói chuyện thôi.” Mộng Kinh Thiền khuyên nhủ, hắn nói chậm rãi, biểu lộ trên mặt giống như người già đang phát mộng tưởng hão huyền, biểu hiện này cùng phong cách chiến đấu khéo léo, nhanh, linh hoạt của hắn hoàn toàn khác hẳn, “Nhìn ta lúc này như vậy thôi chứ lúc còn trẻ ta cũng giống hắn...” Hắn xuất ra bình rượu, ừng ực ừng ực uống hai phần, sau đó còn nấc một cái: “Ợ ~ lúc trước ta cũng tương đối xằng bậy lắm a...”

“Ngươi 'như bây giờ' là cái gì a...! Ngươi bây giờ rất tốt chắc...! Không phải là hút thuốc uống rượu uốn tóc ư!” Dũng Giả Không Sợ hô: “Còn có... Ngươi chỉ lớn hơn hắn vài tuổi mà thôi! Hiện tại ngươi vẫn còn trẻ a!”

“Ha ha... Được rồi, dù sao ta hiện tại cũng nên đứng lên, nhanh giải quyết chiến đấu a.” Quỷ Kiêu bẻ khớp xương tay của mình, đi về phía trước: “Ngày mai ta đi xin phép một chút, về sau bất kể hình thức gì đều xếp đơn là được rồi, các ngươi xếp cùng một chỗ với ta cũng sẽ rất vất vả a...”

Brahma gặp đối phương một mình tiến đến, cười lạnh một tiếng: “Này... Tiểu quỷ, ngươi sẽ không phải là khờ dại cho rằng bằng một người là có thể đem ba người chúng ta giải quyết xong a?”

“Có ý tứ, coi như là đoàn trưởng cũng không thể nào làm được loại sự tình này... Ngươi thấy thế nào, Yama?” Vishnu quay đầu hỏi.

“Hừ... Muốn chết.” Yama hừ lạnh nói.

Nhưng lúc này biểu lộ trên mặt Quỷ Kiêu lại là một loại thần sắc nhẹ nhõm đến lười nhác, “Tùy các ngươi nghĩ như thế nào.” Hắn liền vũ khí đều không có, duỗi ra một tay, làm cái động tác “mời”, bàn tay hướng về phía mình mở ra: “Đừng lãng phí thời gian, cùng lên đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.