Thiên Đường Kinh Khủng

Chương 107: Chương 107: Hắc Bạch Quỷ Vực (1)




Cái gọi là thực tế, có lẽ chỉ là một loại hư ảo do con người ta miêu tả mà chúng ta không có cách nào khống chế được.

... ...

[Phong Bất Giác, cấp 15]

[Mời lựa chọn hình thức trò chơi bạn muốn gia nhập.]

[Bạn đã chọn hình thức sinh tồn một người , xin xác nhận.]

[Đã xác nhận, kịch bản đang tạo ra...]

[Bắt đầu vào, xin chờ một chút.]

Trong tai lại truyền vào giọng nói của một người phụ nữ trẻ tuổi: “Chào mừng đến với Thiên Đường Kinh Khủng.“.

Bởi vì hình thức 1V1 lúc trước cũng không tiêu hao bao nhiêu thời gian, kịch bản sinh tồn đoàn đội của nhóm Tiểu Thán hiển nhiên còn chưa xong, cho nên Phong Bất Giác liền xếp thử một hình thức mới mà phải cấp mười lăm mới mở ra, chính là hình thức sinh tồn một người độ khó “Ác mộng“.

[Hoàn tất tiến vào kịch bản, hiện tại bạn đang tiến hành hình thức sinh tồn một người ]

[Hình thức có cung cấp giới thiệu tóm tắt kịch bản và có tỷ lệ xuất hiện chi nhánh hoặc 【Ẩn Tàng nhiệm vụ】 và thế giới quan đặc biệt]

[Ban thưởng qua cửa: Ngẫu nhiên rút ra hai lá bính đồ bài.]

[Sắp chiếu giới thiệu tóm tắt kịch bản, sau khi chiếu xong trò chơi sẽ lập tức bắt đầu]

Trước mắt Phong Bất Giác xuất hiện một con đường rất bình thường, hai bên đường là tường ngoài của nhà dân. Bầu trời mù mịt, nhìn qua không thấy bất kỳ cao ốc gì, kiến trúc cao nhất cũng chỉ khoảng sáu bảy tầng, thoạt nhìn đây là một trấn nhỏ.

Đáng nhắc tới chính là hình ảnh CG mở màn lần này hoàn toàn là đen trắng đấy.

Giọng nói hệ thống vang lên theo: [đây là một buổi tối chạng vạng bình thường, ngươi đang trên đường đi về nhà.]

[Tiểu trấn ngươi hiện đang ở cách đây không lâu đã bị một cơn bão đổ bộ, chỗ ở ban đầu của ngươi bị phá hoại tương đối nghiêm trọng, nhà dân ở phụ cận hầu như toàn bộ sụp đổ.]

[Tuy ngươi vẫn bình an vô sự nhưng phải tìm một chỗ ở khác.]

[Ngươi bị tạm thời thu xếp vào ở trong một gian phòng bỏ không trong tiểu trấn, đó là một gian phòng bị bỏ hoang ở Sanchome.]

[Truyền thuyết kể rằng chỗ đó thường xuyên có quỷ hồn qua lại, cho nên không người nào dám tới gần. Nhưng sau khi bão đến, ngươi cùng hai hộ gia đình bị mất nhà khác đều bị bức bách mà chuyển vào, trở thành láng giếng.]

Giới thiệu tóm tắt của kịch bản đến đây liền chấm dứt, Phong Bất Giác đã có thể tự do hành động, hầu như đồng thời, hắn liền nghe được giọng nói thông báo [Đã gây ra nhiệm vụ chính tuyến] của hệ thống.

Mở ra menu trò chơi, thanh nhiệm vụ cho thấy nội dung nhiệm vụ chính tuyến, nhiệm vụ này thật đúng là không thể đơn giản hơn được nữa, chỉ có hai chữ: [Về nhà].

“Ân... Là một kịch bản ma quái a...” Phong Bất Giác thì thầm: “Cũng không có thời gian hạn chế, kịch bản độ khó 'Ác mộng' này có vẻ như còn không khẩn trương bằng kịch bản Saw lần trước nha.”Hắn bắt đầu kiểm tra miệng túi của mình, muốn tìm xem có chứng minh thư hay bản đồ gì đó không. Phong Bất Giác một bên tìm kiếm, một bên quan sát hoàn cảnh chung quanh. Kỳ quái ở chỗ, sau khi CG kết thúc, thế giới này vẫn là đen trắng, giống như hắn đã bị bệnh mù màu. Hơn nữa hắn còn mơ hồ nghe được một vài tiếng vang nhỏ, cùm cụp cùm cụp đấy. Âm thanh đó vô cùng nhẹ, cũng không biết từ chỗ nào truyền đến, mỗi khi hắn định tập trung tư tưởng để lắng nghe, thanh âm kia liền biến mất. Lúc hắn lơ đãng, liền sẽ vang lên lần nữa.

Mấy chục giây sau, Phong Bất Giác đã lục xong tất cả các túi, chỉ tìm được một chùm chìa khóa ở bên trong túi quần bên phải, tổng cộng có ba chiếc.

[Tên: Ba chiếc chìa khóa

Loại: Có liên quan tới nội dung cốt truyện

Phẩm chất: Bình thường

Công năng: Khóa mở cửa

Có thể mang ra khỏi kịch bản hay không: Không

Ghi chú: tìm được cánh cửa bị khóa tương ứng có thể sử dụng.]

Phong Bất Giác cầm chìa khóa, đưa tới trước mặt tường tận xem xét. Vẻn vẹn từ bề ngoài phán đoán, ba chiếc chìa khóa này nhìn qua đều rất bình thường, từ răng cưa cùng đường vân phán đoán, khóa cửa tương ứng cũng không quá phức tạp.

“Giả sử có một chiếc là chìa khóa nhà, vậy hai chiếc còn lại là gì...” Phong Bất Giác trầm ngâm nói: “Xem tạo hình của cột đèn đường cùng thùng rác, đây là thế kỷ 20... Chìa khóa xe có lẽ còn không có loại gấp cùng điện tử đấy, chắc cũng là loại chìa khóa truyền thống này.” Hắn đi đến trước giao lộ, nhìn về phía hai bên đường: “Phụ cận không giống như có bãi đỗ xe, như vậy... Cho dù có một chiếc là chìa khóa xe, chiếc xe kia cũng không ở gần đây rồi.”

Hắn gãi đầu: “Thông tin nhận được hình như hơi thiếu a... Ta đến tột cùng là dùng thân phận người chơi ở trong trò chơi hay là đang sắm vai nhân vật 'Ta' này... Nếu như làm người khác mà nói... thân phận của 'Ta' có trọng yếu hay không, có thể ảnh hưởng đến nội dung cốt truyện hay không. Sau khi 'về nhà' sẽ có chuyện gì xảy ra hay không?”

Với tình huống của hắn hiện tại, những vấn đề này hiển nhiên là không giải thích được. Phong Bất Giác quyết định trước tiên cứ đi theo nhiệm vụ chính tuyến đi, dù sao đây là độ khó ác mộng, dù bề ngoài nhìn như bình tĩnh, nói không chừng đi nhầm một bước sẽ tử vong. Mặc dù không có thời gian hạn chế, tùy tiện ở trong tiểu trấn đi loạn cũng rất nguy hiểm đấy.

“Nói lại... Tuy nói cho ta biết 'Một gian phòng bị bỏ hoang ở Sanchome' hình như là thông tin về địa chỉ, nhưng Sanchome là ở đâu...” Phong Bất Giác tự nhiên không có khả năng biết đường của tiểu trấn, cho nên dù biết rõ địa chỉ cũng vô dụng thôi.

“Nếu là 'Trên đường đi về nhà'... Phương hướng ban đầu của ta là...” Phong Bất Giác quay người nhìn phía về phía bên kia, nhưng ở nơi đó chính là một giao lộ hình chữ Y, “Ân... Trước tiên đi tìm bản đồ hoặc kiếm người hỏi a.”

Hắn cũng không muốn dùng vận khí để chọn một trong hai, lý do không cần nói cũng biết.

Ý niệm tới đây, vừa vặn có một người đi đường chậm rãi đi tới. Đó là một người phụ nữ tóc dài màu đen, mặc áo khoác, quần dài, trên cổ quấn khăn quàng, còn đeo khẩu trang che đi nửa dưới khuôn mặt. Từ lúc Phong Bất Giác đứng ở trên đường đến bây giờ, đây là người đi đường đầu tiên hắn thấy. Bất quá nếu là “tiểu trấn”, việc trên đường lúc chạng vạng tối có ít người cũng có thể lý giải.”Làm phiền một chút, xin hỏi...” Phong Bất Giác đi tới, muốn hỏi đường.

Kết quả hắn mới chỉ nói nửa câu, người phụ nữ kia lại đã cướp lời của hắn: “Ta đẹp không?”

“Ách... Cái gì?” Phong Bất Giác lập tức cảm thấy tình huống có chút không đúng, tay của hắn đã theo bản năng thò vào trong bọc hành lý.

“Ta đẹp không?” người phụ nữ kia quay mặt lại, lại hỏi một lần, bất quá mặt của nàng bị khẩu trang cùng khăn quàng cổ che khuất, căn bản không có lộ ra.

“Đẹp!” Phong Bất Giác lúc này đã kịp phản ứng, người trước mắt có khả năng chính là Kuchisake Onna trong truyền thuyết... Nghe vậy, nàng lập tức mở khẩu trang ra, lộ ra cả khuôn mặt. Hai bên quai hàm của nàng bị cắt ra hai lỗ lớn hiện ra vết rách, hầu như một mực rách ra đến hai bên tai.

“Như thế này có đẹp không?” Nàng lại hỏi.

Phong Bất Giác lúc này cảm thấy thực sự may mắn khi không có đem tạo hình Joker làm đến tận cùng, nếu không hắn cùng bà chị này cũng có thể thành một đôi.

Nhìn quái vật có thể đem tiểu hài tử dọa khóc ở trước mắt này, Phong Bất Giác mở to hai mắt nhìn, như chém đinh chặt sắt mà nói, “Ân! Đẹp.” Tay hắn nắm cờ-lê tùy thời chuẩn bị phát lực, trong nội tâm thì thầm: Tam bát, ta cũng khen ngươi hai câu rồi, nếu ngươi dám đem liêm đao móc ra, đừng trách lão tử phẫu thuật thẩm mỹ lần thứ hai cho ngươi. (Edt: Tam bát là phát âm tiếng Trung của stupid, cũng là đọc ngược của 8/3, ý là chỉ loại phụ nữ mà không ra phụ nữ)

Qua vài giây, Kuchisake Onna lại nói: “Ngươi vừa rồi muốn hỏi gì?”

Phong Bất Giác hiện tại cũng có chút do dự có nên hỏi nàng tiếp hay không, có ai nguyện ý đem địa chỉ bại lộ cho yêu quái đâu. Nhưng hắn nghĩ lại, chính mình cũng không phải thật sự ở chỗ này, vì vậy liền mở miệng nói: “Xin hỏi làm sao để đi tới Sanchome?”

“Bên kia, quẹo trái, khi đến một cái ngã lại quẹo trái, đi thẳng.” Kuchisake Onna chỉ vào giao lộ chữ Y. Sau khi nói xong, nàng liền đeo khẩu trang lên một lần nữa, quấn kỹ khăn quàng cổ liền rời đi.

Phong Bất Giác không có ý định đuổi theo nói lời cảm tạ. Hắn đưa mắt nhìn đối phương ly khai khỏi tầm mắt của mình, sau đó thở dài một hơi, buông lỏng ra cờ-lê trên tay: “Ta kháo... Còn chưa về nhà đã gặp phải yêu quái rồi... Sau khi trở về là thỏa thích mà đụng quỷ a.”

Tuy nghĩ như vậy nhưng nếu chơi trò chơi kinh dị tất nhiên phải biết rõ nhà có quỷ, thiên hướng trong nhà. Phong Bất Giác lập tức đi theo lộ tuyến mà Kuchisake Onna chỉ dẫn.

Lúc này sắc trời càng ngày càng tối, cộng thêm bốn phía hết thảy đều là đen trắng, bầu không khí quỷ dị vô cùng, đổi thành người chơi khác chỉ sợ chỉ là đứng ở trên đường không có một bóng người này liền sẽ cảm giác sợ nổi da gà rồi.

Một hồi gió lạnh thổi qua, Phong Bất Giác lại đem áo khoác che kín một chỗ. Lúc này, một đạo bạch ngân xẹt qua bầu trời màu đen, tia chớp dữ tợn đốt sáng bầu trời. Sau khi tia chớp qua đi mấy giây, tiếng sấm vang lên. Xem ra chẳng những là gió nổi lên mà còn muốn mưa nữa.

Lúc Phong Bất Giác ngẩng đầu nhìn tới, ánh mắt trùng hợp thấy được một dị tượng ở chỗ cao.

Trên một sợi dây điện, chỗ góc chết đèn đường không chiếu tới có một bóng đen hình người, thân còng ngồi xổm ngồi ở đằng đó. Lúc tia chớp đem thế giới đen trắng này chiếu sáng, Phong Bất Giác thấy rõ hình dạng của “nó“. Chỉnh thể của quái vật kia giống như một lão phu nhân mặc ki-mô-nô màu trắng, đằng sau đầu búi tóc mai hình tròn, trên mặt đầy nếp nhăn. Hai mắt lồi ra từ trong hốc mắt. Da tay nhăn nheo màu đen, hơn nữa đầy mụn, ngón tay thì mở ra giống như quỷ trảo.

Tia chớp chấm dứt, bóng người kia liền trốn vào hắc ám một lần nữa, Phong Bất Giác không thể nào lại thấy rõ. Hắn cũng không có hứng thú đến gần nhìn xem quái vật kia đến tột cùng là cái gì, dù sao chỉ cần đối phương không từ chỗ đó nhảy qua đây, hắn cũng làm như không nhìn thấy gì.

Phong Bất Giác vùi đầu tiếp tục đi về phía trước, tăng nhanh bộ pháp thêm một lần nữa, hầu như đã tiếp cận với chạy. Đoạn đường này rốt cuộc không có gặp người qua đường, một mực đi đến cột mốc đường Sanchome hắn mới dừng lại.

Mưa cũng rơi xuống ở thời điểm này.

Trận mưa như trút nước mà đổ xuống, tưới lên trên người Phong Bất Giác. Hắn nhanh chóng đã tìm được chỗ cần đến, nhìn từ ngoài vào trong sân nhà có thể thấy ba gian phòng ốc đơn sơ nối liền với nhau, chắc hẳn là đây.

Phong Bất Giác tranh thủ thời gian chạy vội tới dưới mái hiên, đem tóc ẩm ướt trên trán vuốt ra phía sau, sau đó lấy ra chìa khóa.

Căn cứ giới thiệu kịch bản mà suy đoán, khu nhà này có ba gia đình, hắn còn có hai hàng xóm, Phong Bất Giác cũng không biết gian phòng nào là của mình, đành phải từng cái thử xem.

Cũng không biết có phải hay không vận khí tốt, ở cánh cửa thứ nhất, lúc hắn thử chiếc chìa khóa thứ nhất liền trực tiếp thành công. Đẩy ra cửa phòng bằng gỗ, trong phòng là một mảnh đen kịt, còn tản mát ra mùi gỗ ẩm đặc thù.

Phong Bất Giác thò tay mò mẫm ở bên cạnh cửa, liền tìm được công tắc điện, sau khi gạt lên đèn trong phòng liền sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.