Thiên Đường Quá Xa, Nhân Gian Thì Gần

Chương 53: Chương 53: Ngoại truyện 3 tiếp theo 2




Dù thế nào cũng đến lúc phải chia tay, thời gian chỉ còn tính từng giây từng phút, Trần Mặc lái xe chở mọi người đến sân bay, suốt đường đi anh không nói một tiếng nào, Phương Tiến đứng trước cửa vào hung hăng ôm chặt lấy anh, thanh âm nghe tựa như rất đau đớn, cậu ấy nói: sang năm xin nghỉ được, tôi sẽ tới thăm cậu, đến lúc đó phải có thêm một nhóc con cho tôi chơi nha. Trần Mặc gật gật đầu nói được.

Hạ Minh Lãng kéo kéo Miêu Uyên, vô cùng thành khẩn lại rất dịu dàng nói, em đừng sợ, sau này nếu Trần Mặc dám bắt nạt em, em cứ nói cho anh biết, anh sẽ giúp em dạy dỗ cậu ấy.

Miêu Uyển rất cảm động, nước mắt lưng tròng, cô nói vâng.

Giọng nữ dễ nghe phát ra từ radio của sân bay lại lần nữa thúc giục hành khách lên máy bay, Lục Trăn bay chuyến đầu tiên nên đi trước. Hạ Minh Lãng và những người còn lại từng người một đi qua cổng vào, Phương Tiến cứ bước được một bước lại quay lại vẫy tay với Trần Mặc, Miêu Uyển thấy khóe môi Trần Mặc co quắp, hai mắt rưng rưng. Cô dang hai tay ôm ngang hông Trần Mặc, nói: anh em của anh thật tốt. Trần Mặc cúi đầu, trên mặt nở nụ cười rất phức tạp, anh đáp: đúng!

Anh ôm lấy Miêu Uyển, từ từ xoay người lại, tất cả mọi thứ giờ đều ở lại sau lưng.

Trần Mặc nghĩ, dường như đến giờ phút này, anh mới chân chính bỏ được quá khứ, thanh xuân của anh, những gì anh đã từng trải qua, rốt cuộc anh cũng có một câu trả lời thỏa đáng.

Những con người đó, những người đã từng góp mặt trong cuộc đời anh, cuối cùng cũng nhìn thấy cuộc sống của anh bây giờ, vậy nó giống như một cuộc khảo hạch, nhưng chính anh cũng không biết mình đang khẩn trương, đang mong đợi cái gì, giống như nhất định phải để bọn họ thấy, để bọn họ công nhận rằng, anh có thể tiếp tục sống tốt.

Anh chuyển đến đây ba năm, cuối cùng vẫn phải bắt được một bàn tay khác mới có thể thản nhiên đi tiếp về phía trước, tương lai, có thể có nhiều khó khăn, sẽ còn có vô số điều không thuận lợi, nhưng ít nhất vẫn có một người, sẽ bầu bạn với anh. Hiện tại, nửa đời sau của anh rốt cuộc cũng quan trọng như nửa đời trước.

Trần Mặt xiết chặt tay Miêu Uyển, Miêu Uyển ngẩng đầu dùng ánh mắt kháng nghị nhìn anh, nhỏ giọng oán trách, anh làm em đau.

Trần Mặc cười cười nói: đau cũng không buông.

Miêu Uyển ý thức được tâm ý của anh, trịnh trọng nói: Được!

Sân bay rộng lớn như vậy chứa đầy người từ nam chí bắc, giống như nhân gian lúc này chỉ còn là một điểm nhỏ, ở đây, có gặp gỡ, có chia ly, có người tiếp tục đi về trước, có người xoay người đi. Trần Mặc nắm tay Miêu Uyển, chậm rãi bước ra ngoài.

Hồi cuối.

Sau khi hai người họ xoay lưng, máy bay khổng lồ hướng bầu trời bay lên, mang theo ước mơ của họ cất cánh.

Mọi người kỳ vọng vào Thiên đường, có lẽ nó rất xa xôi, nhưng hạnh phúc, lại ở ngay đây, tại ngay lúc này, tại nơi bàn tay nhỏ bé kia, hoặc là…

Đúng thế…

Hoặc là…

Thiên đường quá xa, nhân gian thì gần…

THE END

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.