Thiên Đường Quá Xa, Nhân Gian Thì Gần

Chương 52: Chương 52: Ngoại truyện 3 tiếp theo




Quân khu không thể thiếu người, nhất là lại thiếu nhiều người như vậy, cho nên bọn người Hạ Minh Lãng cũng chỉ đi được hai ngày. Trần Mặc vốn đã tính thuê khách sạn để buổi tối bọn họ ngủ lại, nhưng lại bị tất cả nhất trí bác bỏ. Làm gì phải phiền phức như vậy, ở đâu mà không phải ngủ, huống chi tụi tôi cũng không có ai muốn ngủ! Tận mắt thấy người anh em của mình tìm được hạnh phúc thật sự, trong lòng tất cả các đồng chí, ai ai cũng đều vô cùng kích động.

Bữa tối chủ yếu là do Miêu Uyển và Hạ Minh Lãng trổ tài, dĩ nhiên cũng có các đồng chí khác trổ tài nữa. Lục Trăn xung phong nhận việc rửa chén, sau khi làm vỡ một cái chén thủy tinh, Lục Trăn liền giải thích: Tôi cũng là vì nền công nghiệp thủy tinh của nước nhà mà thôi! =.=

Hạ Minh Lãng nhìn anh cười rất quỷ dị, vì thế, Lục Trăn cũng không giải thích thêm gì nữa.

Gần khuya, Miêu Uyển đề nghị: mọi người có ăn khuya không? Mọi người nghe vậy lại một lần nữa vì ghen tỵ mà cùng công kích Trần Mặc. Miêu Uyển dùng lò nướng Phương Tiến mới tặng làm bánh pudding cho mọi người, thật ra cũng chỉ là làm điểm tâm, nhưng chính là khi bắt đầu nướng, cái hương vị đó thật sự làm người ta không chịu nổi, cả căn phòng tràn ngập vị ngọt của sữa, trong không khí thì thoang thoảng hương mật ong, lòng mọi người quện lại hệt như đang nếm từng giọt, từng giọt mật.

Lục Trăn ôm bụng thành tâm nói: “Mặc Gia, cẩn thận mất dáng.”

Mọi người không ngừng gật đầu tán thành, ánh mắt ghen tị càng ngày càng rõ rành rành.

Trong lòng vui vẻ liền chơi đến quên trời quên đất, cái gì cũng muốn chơi, đánh bài, đánh cược, rồi tranh đấu. Lục Trăn thấy Miêu Uyển mệt mỏi, vừa ngồi xem vừa dụi mắt, đi tới gần cô cười nói: “Chị dâu, chị có mệt không? Làm phiền chị rồi.”

Miêu Uyển vội vàng lắc đầu nói: “Không mệt, em không sao, mọi người đều vui vẻ là tốt rồi.”

“Đúng nha!” Lục Trăn cười rộ lên, khóe miệng cong cong.

Miêu Uyển len lén liếc nhìn anh, không thể phủ nhận, người đàn ông này rất tốt. Trên người Trần Mặc có một loại khí thế bức người, dù có nhắm mắt lại cũng vẫn bị anh hấp dẫn, vì thế gương mặt không phải là trọng điểm. Nhưng Lục Trăn thì khác, anh rất đẹp trai, mặt mày sáng sủa, sống mũi thẳng, khóe miệng cong cong tựa như lúc nào anh cũng cười, trong đám đông chỉ cần nhìn lướt một cái là có thể nhận ra anh, hơn nữa, càng nhìn càng thấy thoải mái.

Lục Trăn cảm nhận được ánh mắt của Miêu Uyển liền cười: “Chị dâu, có chuyện gì sao?”

Miêu Uyển ảo não: “Đừng gọi em là chị dâu!”

“Vậy gọi là gì, Miêu Miêu sao? Em sợ Mặc Gia sẽ đánh em đó!” Lục Trăn cười càng vui vẻ hơn.

Ôi ôi, đẹp trai quá rồi, mặt Miêu Uyển lại càng giống như đưa đám, chợt bắt đầu cảm thấy may mắn vì không nhận nhiệm vụ gian nan là giới thiệu bạn gái cho Lục Trăn, anh ta giảo hoạt, đẹp trai lại phúc hắc như thế thì thật là khó bán, người bình thường sẽ không có ai dám vào xem hàng đâu. Miêu Uyển nghĩ như vậy, lại càng tò mò về bạn gái của Lục Trăn, cô nhìn trộm Trần Mặc một cái, thấy anh vẫn đang bận rộn, vì vậy mạnh dạn hỏi: “Aiz, anh thật sự có bạn gái rồi à?”

Lục Trăn bày ra dáng vẻ kinh ngạc: “Sao? Nhìn không giống à?”

“Cũng không hẳn thế,” Miêu Uyển cố gắng bày tỏ, “Thì, thì nghĩ không ra bạn gái của anh sẽ có diện mạo như thế nào, chắc là rất xinh đẹp phải không?”

Lục Trăn chần chừ một lát, nói: “À..Có đôi khi nhìn người không cần quan tâm đến diện mạo, khí chất, quan trọng nhất là khí chất, và tính cách có hợp với mình hay không nữa.”

“Đúng thế!” Miêu Uyển vô cùng kích động, như gặp được bạn tri âm: “Em cũng nghĩ như vậy, khí chất tốt là tốt nhất!”

“Ừ, Trần Mặc nhà chị khí chất vô cùng tốt, chỉ có điều tính tình không tốt cho lắm, người bình thường sẽ không dễ chấp nhận cậu ấy.”

“Rất tốt mà, em cảm thấy tính khí Trần Mặc vô cùng tốt.” Miêu Uyển lập tức phản bác, từ xưa đến nay cô không để cho bất kỳ ai nói xấu Trần Mặc.

Lục Trăn chỉ có thể cười, hùa theo câu nói của Miêu Uyển, tận lực diễn đạt rõ ý của mình: “Trần Mặc, đương nhiên là rất tốt, ngay cả có bệnh cậu ta cũng không muốn nói cho người khác biết, nếu cậu ta không vui thì cũng chỉ một mình buồn bực, chị dù sao cũng nên khoan dung với cậu ấy…đừng đấu khẩu với cậu ấy.”

Miêu Uyển gật đầu một cái, rất có ý thức trách nhiệm nói: “Em biết!”

“Được, cố gắng lên!” Lục Trăn nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Miêu Uyển, đột nhiên lại muốn trêu chọc cô một chút, anh nhỏ giọng nói: “Nhanh lên một chút, anh em chúng tôi đều mong nhìn thấy con của hai người chào đời đó.”

Miêu Uyển trố mắt, cô ngàn vạn lần không nghĩ tới ngay lần đầu quen biết mà người này lại nói thẳng thắn như vậy, cô vô cùng xấu hổ, gương mặt bỗng chốc đỏ bừng, tay chân luống cuống, sửng sốt một lát rồi quay người chạy lên trước. Trần Mặc cảm thấy có chút không đúng, quay đầu lại nhìn cô, Miêu Uyển mặt vẫn ửng hồng đi đến bên cạnh anh. Hạ Minh Lãng giơ một ngón tay chỉ vào Lục Trăn hỏi: “Cậu ta bắt nạt em à?”

Miêu Uyển gật đầu rồi lại lắc đầu: “Đúng thế. Á, không có!”

“Đừng sợ, anh giúp em trừng trị cậu ta. “ Hạ Minh Lãng nháy nháy mắt, xắn tay áo lên đi về phía Lục Trăn, Lục Trăn cực kỳ nhạy bén, lập tức nhảy dựng lên chạy trốn ra ngoài ban công.

Aiz. Miêu Uyển trong lòng thở dài, em biết rất rõ các anh thân thủ ai cũng giỏi, nhưng nhà chúng em là ở lầu năm, không phải anh định nhảy từ đây xuống dưới đấy chứ???

Cứ ồn ào như vậy, ai cũng thấy rất vui, mới chớp mắt một cái mà trời đã sáng rồi. Trần Mặc lái xe chở mọi người đi một vòng quanh thành cổ, Lục Trăn mang theo máy chụp hình màu đen, nghe nói là mượn của anh rể cậu ta, tên gọi cái gì mà Thỏ vô địch . Lục Trăn cầm máy ảnh hệt như một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, vô cùng đắc chí, Phương Tiến muốn mượn một chút, lập tức bị Lục Trăn hù dọa: cậu mà làm bể thì phải đền bốn vạn tệ.

Phương Tiến khinh thường, quệt miệng nói: “Cậu đừng có khoác lác! Tại sao cậu không nói đây là cái máy ảnh đắt nhất trên Thế Giới đi? Đòi bốn vạn tệ, cậu hù dọa ai đó?” Lục Trăn nghiêm trang nói: “Thật sự thì nó không phải là cái máy ảnh đắt tiền nhất, mà đắt nhất là Đại mã tam…Mười vạn tệ đó.”

Phương Tiến hoài nghi, nhìn Lục Trăn cười ha ha: “Vậy là ‘mã’ đáng tiền hơn ‘thỏ’ rồi!”

Hạ Minh Lãng đi tới hỏi: “Cái gì mà thỏ, cái gì mà mã?”

Lục Trăn luống cuống giấu máy ảnh đi, nói: “Đội trưởng, không có gì, tại Phương Tiến đói bụng, muốn ăn thịt thỏ.”

Hạ Minh Lãng suy nghĩ một chút: “Được, tôi cho hai người các cậu nghĩ biện pháp.”

Phương Tiến nhìn Hạ Minh Lãng xoay người đi, giơ chân đạp Lục Trăn: “Tại sao cậu lại nói là mình muốn ăn?”

Lục Trăn thuần thục tránh được, đè thấp giọng nói: “Cậu dám nói là cậu không muốn ăn không?”

Ở quân khu, Hạ Minh Lãng phất tay là có thể có thịt thỏ nướng, nhưng đây là thành phố lớn, cuối cùng bọn họ phải quay lại tìm một quầy hàng ở con hẻm bên cạnh, Hạ Minh Lãng mượn người ta bếp than để nướng, thịt thơm nức mũi, ngay cả ông chủ quầy hàng cũng chạy tới làm quen để học bí quyết. Miêu Uyển mím môi nói nhỏ với Trần Mặc, đội trưởng của các anh thật đúng là người đàn ông tốt nha! Trần Mặc kinh hãi, mặt lập tức biến sắc, tức tới run người, hận không thể san bằng mấy chữ “Hạ Minh Lãng – người đàn ông tốt” này, vì vậy, anh cảm thán, suy nghĩ của phụ nữ quả nhiên là quỷ dị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.